Chân Trời Góc Bể

Chân Trời Góc Bể

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321584

Bình chọn: 9.5.00/10/158 lượt.

chưa lún sâu, để tôi xớm nhìn thấy bộ mặt thật bạc tình của anh ta, tỉnh táo đối diện với hiện thực tàn khốc.

Lâm Quân Dật cố ý chuyển chủ đề, hỏi: “Chẳng phải cậu nói, khu đất ven biển ở đây đang mời thầu, môi trường thế nào?”

“Khá tốt, rất thích hợp để xây biệt thự.”

“Ồ? Lát nữa ăn xong, nhất định phải đến xem thế nào, thì trường bất động sản ở khu vực này rất có tiềm năng.”

Nói đến chủ đề bất động sản, Lâm Quân Dật tỏ ra vô cùng hứng thú. Tôi thật sự không hiểu, cớ gì một người đã có nhiều công ty, tài sản như ang ta lại đặc biệt quan tâm đến một công ty bất động sản nhỏ, làm ăn chẳng được bao nhiêu như vậy?

Khi ngồi với nhau, đàn ông bàn sự nghiệp, phụ nữ phần lớn nói về những nhãn mác nổi tiếng.

Cô gái đẹp ngồi đối diện náy giờ bị Âu Dương Y Phàm bỏ bẫng, quay sang bắt chuyện với tôi, hỏi toàn những chuyện tầm thường, nào là tôi dùng mĩ phẩm gì, váy áo của hãng nào, thích nhất túi xách nhãn hiệu gì...

Tôi trả lời cho qua chuyện.

Nói một hồi, cô ta ghé sát tôi hỏi: “Cô với anh ta được bao lâu rồi?”

“Hơn ba tháng.”

“Chắc anh ta cho cô rất nhiều tiền?” Tôi thấy ánh mắt mơn trớn của cô ta liếc về phía Lâm Quân Dật, tôi hơi buồn, bất giác nói to: “Mỗi tháng lương cơ bản bốn ngàn rưỡi, tiền thưởng khoảng hai ngàn.”

Âu Dương Y Phàm đang nhấp ngụm rượu bỗng che miệng, ho dữ dội, mãi mới dừng được cơn ho, ngờ vực nhìn Lâm Quân Dật : “Không thể nào.”

Lâm Quân Dật nhã nhặn đặt ly rượu xuống, nhìn cô gái đối diện: “Một tháng Y Phàm cho cô bao nhiêu?”

Cô ta cười ngọt lịm, nói thẳng không chút e ngại: “Chúng tôi mới quen tối qua, anh ấy đã cho tôi một ngân phiếu năm vạn. Anh ấy bảo ở Hải Nam nhiều nhất là một tuần...”

Lần này đến lượt tôi choáng.

Năm vạn. bằng gần một năm tiền lương của tôi.

Thì ra giá gái bao trên thị trường cao như vậy?! Tôi cười cay đắng, không phải là cười cô ta mà là cười chính mình, đằng nào cái thân mình cũng đã để anh ta muốn làm gì thì làm, còn giả bộ làm cao gì nữa.

“Ồ?” Lâm Quân Dật nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú. “Không thấp tí nào.”

Tôi lạnh lùng liếc anh ta: “Lâm tiên sinh yên tâm, tôi không đòi tăng lương đâu.”

Ánh mắt Âu Dương Y Phàm nhìn tôi bỗng tối lại, không phải là hứng thú mà là lo lắng.

Tôi biết anh ta đang lo cho Lâm Quân Dật, vì gái bao nếu không dòi tiền của đàn ông, có nghĩa là họ sẽ đòi thứ khác.

Ăn cơm xong thì trời cũng sắp tối.

Âu Dương Y Phàm lái xe đưa chúng tôi đến một bờ biển.

Hai người đàn ông quan sát rất kỹ môi trường xung quanh, nghiên cứu diện tích quy hoạch. Tư Tư háo hức nhặt những vỏ ốc trên bãi cát, tôi ngồi trên bờ nhìn biển cả mênh mông trước mặt.

Nước biển mặn chất chứa bao đau thương tích tụ ngàn vạn năm vẫn chảy êm đềm.

Gió biển thổi, khẽ vờn mái tóc tôi, tà váy tôi, mềm mại như bàn tay người tình...

Ngàn vạn năm thăng trầm bãi bể nương dâu, biển vẫn không cạn, đá vẫn chưa mòn, chỉ lưu lại một chuyện tình buồn.

Tôi còn nhớ rõ, bốn năm trước, tôi nhớ anh đến phát điên, ngày ngày ngồi trên bãi đá ven biển, nghe tiếng sóng xô bờ, xô bãi đá.

Từng thanh âm va đập ngày ấy đều làm nát lòng tôi.

Từ đó về sau, tôi không còn dám nhìn biển nữa, thậm chí không dám nghĩ tới.

Bây giờ, lại đối diện với biển, vẻ bao la ôm trọn đất trời đó đã trở nên an tường biết mấy.

“Băng Vũ.” Lâm Quân Dật ôm tôi, trìu mến vuốt mái tóc rối tung của tôi. “Em có thích chỗ này không ?”

“Thích.”

Mặt biển bao la, vương những vạt nắng cuối cùng còn sót lại.

“Vậy anh xây cho em một ngôi biệt thự ở đây nhé?”

“Làm cái tổ để anh vụng trộm phải không ?”

“Không, tặng cho em ở.”

Tôi cười nhạt: “Ồ, thì ra là lâu đài tình ái.”

Lâm Quân Dật xoay vai tôi lại, buộc tôi nhìn vào đôi mắt tư lự của anh ta: “Ly dị đi. Em muốn gì anh cũng cho em.”

Trong gió biển thê lương, tôi thê lương mỉm cười: “Trừ việc cưới tôi.”

Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn tôi giễu cợt: “Em muốn lấy tôi?”

“Đương nhiên không .” Tôi đứng dậy, không biết do bãi cát mềm hay do chân tôi mềm, tôi cảm thấy mỗi bước đi như giẫm trên đám mây hư ảo. Có thể do tự trọng, cũng có thể không muốn bị anh ta khinh bỉ, lòng kiêu hãnh từ trong máu trào lên, tôi nói to: “Dù tôi yêu tiền đến mấy cũng không lấy gã đàn ông từng cưỡng bức tôi, dùng thủ đoạn ép buộc tôi... Lâm Quân Dật , anh nhớ cho kỹ, trên đời này mọi thứ anh đều có thể đạt được, riêng tôi... anh không thể.”

Tôi từng bước đi xa dần, Lâm Quân Dật đứng bên mép nước trập trùng thủy triều lên, gió thổi tung chiếc áo sơ mi trắng muốt, nước biển xô tới ướt đôi chân.

Đau buồn, một từ cơ hồ không thể tìm thấy trong từ điển của người đàn ông ưu tú thành đạt đó, nhưng lúc này đang lồ lộ trên mặt anh ta.

Anh ta đứng rất lâu, không biết đang nghĩ gì.

Buổi tối, Lâm Quân Dật phải tham dự bữa tiệc xã giao, như thường lệ bảo tôi đi cùng, nhưng tôi còn phải chăm sóc Tư Tư.

Anh ta cũng không ép buộc, lúc sắp đi chỉ nói một câu: “Thật không biết người mà em lấy rốt cuộc có phải là đàn ông không, ngay vợ và con mình cũng không nuôi nổi.”

Tôi vặn lại: “Sao anh không về nhà chăm sóc vợ chưa cưới của anh?”

Anh ta tức giận, đóng sập cửa bỏ đi, không ngoái


80s toys - Atari. I still have