
g của ta,bây giờ không thể cho
nàng. Nàng là vết thương trí mạng của ta, thả nàng đi,cũng là để giải
thoát cho ta. Mong là…
Tiếng nói bỗng dưng nhẹ như gió thoảng:
- Không bao giờ gặp lại nữa. Không bao giờ phải tiễn nhau như thế này nữa.Nàng khóc và ta cũng rất đau…
Hắn ôm nàng vào trong ngực. Hải San của hắn vốn là một cành san hô
biển.Nàng thuộc về biển cả. Cuộc chiến này không có chỗ cho nàng. An Tư, nàng ta làcông chúa. Nàng ta là người hoàng tộc. Nàng ta đến đây với
trách nhiệm chậmbước quân Nguyên nên ta có lợi dụng nàng làm một con cờ
cũng là điều đươngnhiên. Không ai trách được ai. Hải San cònở lại trong doanh trại, sớm muộn gì cũng lại bị cuốn vào vòng tranh chấp đó.Nàng sẽ lại khóc rất nhiều. Còn ta, một lúc nào đó, lựa chọn giữa nàng và
tráchnhiệm, có lẽ ta không thể không xuống tay vì Tổ quốc. Nàng và ta –
sẽ càng đauđớn hơn gấp trăm lần. Biết vậy, thà buông tay ngay lúc này.
Thà đau khổ mộtlần, để rồi…sau này chẳng còn vướng bận. Nàng và ta, mỗi
người có một quê hương.
- Đây là kim bài của ta. Nếu gặp những tên lính Nguyên nào ngăn cản, nàngcó thể đưa nó cho chúng. Hãy… đi đi!
- Còn cha thiếp?
- Hải San, đây là chiến tranh. Ta phải giữ lại những gì có lợi cho ta.
Nàngyên tâm, ta hứa nếu tình thế không bức bách sẽ không giết ông ấy. Dù sao… ôngấy cũng già rồi.
- ……………….
Hải San biết, thả nàng đi đãlà cực hạn của hắn. Nàng và hắn, từ bây giờ đã
có một biên giới vô hình. Mãimãi không làm sao đến gần hơn nữa. Thượng
Nguyên A Khắc Nhĩ…A Khắc Nhĩ… củanàng:
- Thiếp yêu chàng, A Khắc Nhĩ… Thiếp yêu chàng!
- Trần Hải San… Ta cũng rất yêu nàng…
Nụ cười đó của nàng… tuy là trong nước mắt nhưng vẫn rất đẹp. Rạng
ngời,không miễn cưỡng.Nụ cười dành cho hắn. Trái tim nàng cũng thuộc về
hắn, dù cóthể trọn đời này số phận đã định cho hai người hai ngả. Chẳng
còn có thể nhìnthấy nhau lần nữa. Chẳng bao giờ bàn tay kia nắm lại được bàn tay.
Nàng rời đi, chìm sâu đằng sau chân trời nhuộm hồng sắc đỏ. Hắn trở về vớicuộc chiến đẫm máu tanh. Sau này…
“Quê hương mỗi người chỉ một,
Như là chỉ một mẹ thôi.
Quê hương nếu ai không nhớ,
Sẽ không lớn nổi thành người…”
(Chợt nhớ đến bốn câu thơ củaĐỗ Trung Quân. Dù không phù hợp với hoàn cảnh lắm song vẫn đưa vào để kết thúcchương)
Từ ngày đó, Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộcchiến. Thành Thăng Long tuy đã ở trong tay hắn, nhưng bọn vua quan nhà Trần thìvẫn còn đó. Một ngày chưa bắt được chúng, Đại Việt vẫn chưa là của Nguyêntriều.
- Tâu vương gia… Hoàng tử cho mời.
- Ừ!
Khi A Khắc Nhĩ đến nơi, lều của Thoát Hoan không ngớt vang lên tiếng đàn,tiếng hát dìu dặt. Giọng ai trong trẻo đang ngâm một điệu hát rất hay. ThượngNguyên A Khắc Nhĩ lại thở dài, Hải San rất thích nghe điệu này, thường hay trốnhắn ra đây nghe hát khi nhớ về quê hương.
Quê hương – đất nước! Tình riêng có thể gạt đi nhưng tổ quốc là thiêngliêng nhất. Trách nhiệm, đặt lên vai hắn một gánh nặng vô hình.
- Hoàng đệ đến rồi à?
Trong lều có khá nhiều người đang nghe hát. 4 nàng ca kỹ, mỗi người dụng cụđộc đáo đang biểu diễn. Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ nhanh chóng nhận ra trong sốđó có một kẻ vốn là một quý tộc nhà Trần đầu hàng Nguyên quốc gần đây.
- Tham kiến hoàng huynh!
- Không cần khách sáo, ta tổ chức buổi tiệc này là vì đệ mà.
Không nói gì, hắn ngồi vào chỗ chuẩn bị cho mình. Dàn nhạc lại tấu lên mộtkhúc nhạc mới, lần này âm thanh có vẻ vui hơn. Dứt khúc ca, Thoát Hoan vỗ taytán thưởng.
- Hay lắm… Đây là nhạc gì?
- Thưa hoàng tử và vương gia… đây gọi là tiểu nhạc cung đình ạ. Nhạc cungđình thường có 2 loại, đại nhạc và tiểu nhạc. Nhưng do khi sang đây thiếp thânkhông kịp chuẩn bị đầy đủ. Mong hoàng tử vả vương gia đừng chê cười.
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ không biểu lộ chút cảm xúc nào, lẳng lặng nângchén. Phía bên kia, đợi hết khúc nhạc, người ngồi phía dưới mới nhẹ nhàng :
- Thưa hoàng tử và Vương gia, không biết khi nào thần tử mới về được thiêntriều?
- À… – Thoát Hoan mỉm cười – Ta quên nói với hoàng đệ – Vị này là ChiênHiến Hầu của nhà Trần – Trần Kiện.
- Thưa hoàng tử, hắn là Chương Hiến Hầu ạ!
Một người ngồi bên cạnh khẽ nhắc. Hơi sựng lại nhưng Thoát Hoan vẫn cười:
- Suýt nữa ta quên. Hắn là Chương Hiến Hầu Trần Kiện.
Ánh mắt An Tư trên kia tối sầm. Một nỗi hận dâng lên trong lòng nàng. TrầnKiện vốn là quý tộc họ Trần, còn là nghĩa tế của Chiêu Minh Vương Trần QuangKhải. Bây giờ hắn bán nước cầu vinh, thật là cái nhục nhã của dòng tộc họ Trần:
- Thì ra người dẫn đường truy đuổi quân Trần. Ngươi rất khá!
- Hai lần trước, chúng ta đã giết chết được một vài tướng nhờ vào sự chỉđường của hắn. Tuy nhiên, Trần Quốc Tuấn thì…
Quốc Tuấn là quan đầu triều, oai nghi lẫm lẫm. Mấy lần bắt hụt, chứng kiếncách ông xử lý loạn mà không rối kia, quả thật khiến người ta sinh lòng ái mộ.Chỉ tiếc là mỗi người có một quê hương. Buổi chia tay lại hiện về, làm đau contim A Khắc nhĩ… Hải San nàng….!
- Hoàng đệ… Chuyện của Chương Hiến Hầu theo đệ phải làm sao?
- Ngày mai Minh Lý Tích Ban hãy đưa Trần quan nhân đi theo đường bộ về Đạinguyên tri