
ng trong khi đó, một toán quân ĐạiViệt trong rừng không ngừng quan sát
tình hình. Thấy người bị treo lên, lòng họđau như xát muối. Vừa lúc ấy,
một toán người với một số xe lương thực khác cũngvừa tới. Dẫn đầu là một viên tướng còn khá trẻ:
- Gia gia của tôi đâu?
- Lão bá…
- Gia gia đâu?
Người đứng đầu biết cũng không giấu được, đành đáp lại:
- Gia gia của cháu bị bắt rồi. Chúng ta bị quân Nguyên phát hiện. Gia giacủa cháu đã đánh lạc hướng bọn chúng. Hiện giờ…
- Hiện giờ thế nào?
Theo ánh mắt của người ấy, viên tướng trẻ nhìn sang phía trại giặc. Bọnchúng không cần giấu giếm mang người ra bãi đất trống, cứ 1 canh giờ là 1
roi.Vết trầy thì xát muối vào.
- Bọn chúng không phải là người mà… Tôi phải sang đó cứu gia gia….
Từ nhỏ hắn yếu ớt, mẹ lại không còn, cha thì bận việc quân đội ở xa,
giagia đành phải đi xin sữa cho hắn bú. Ông vừa là gia gia vừa là cha
mẹ. Tình cảmhai mươi năm, làm sao đang tâm nhìn ông bị hành hạ nhẫn tâm:
- Phải cẩn thận! Đừng để bị bắt nhé.
- Dạ.
Đêm tối trời, những lều trại vẫn còn sáng rực ánh đèn.
- Gia gia!
Bên cọc gỗ, ông lão thảng thốt hét lên:
- Con sao lại tới đây, chạy mau đi Trần Văn. Bọn giặc mang ta ra làm mồi,không phải là con không biết chứ?
- Con biết… Nhưng lòng dạ nào con nhìn gia gia bị bọn khốn nạn đó hành hạ.Gia gia, mình đi đi!
- Con…
Xung quanh đèn đuốc sáng choang. Vốn đã là như thế, Thượng Nguyên A KhắcNhĩ chờ sẵn, nụ cười trên môi, đầy đe dọa:
- Một đứa cháu hiếu thảo. Đúng là sức mạnh của tình thân.
Viên tướng trẻ lại bị bắt dù chống đối rất ngoan cường. Thoát Hoan trongmột
góc khẽ kiềm tiếng thở dài. Cuộc đời là một chuỗi ngày trớ trêu. Hàng
vạncon người trong cuộc chiến lại có thể gặp nhau, ràng buộc nhau trong
trò đùa sốphận. A Khắc Nhĩ có thể giết tất cả những người Đại Việt nào
khác, nhưng vớiông cháu nhà này, giết họ, liệu có là một tội ác không?
- Hoàng đệ…
Thoát Hoan lên tiếng gọi. Trần lão cũng đã nhìn ra vị tướng già sau lưnghắn,
một chút ngạc nhiên nhưng sau đó là sự bình thản. Gặp nhau nơi chiến
trận,vốn là một chuyện rất bình thường:
- Hoàng đệ… Lão tướng này hơn hai mươi năm trước cùng Xích tướng quân
cóchút ân oán. Đệ có thể cho Xích tướng quân mượn… Có vài điều muốn nói
với hắnta.
Nói gì? Là kẻ thù trên một chiến trận, vốn không tồn tại những mối quan hệđó. Lần đầu tiên A Khắc
Nhĩ gặp cảnh này. Linh cảm của hắn mơ hồ về một bí mậtđằng sau. Song
người ta không nói, vốn là không muốn nói. Hắn không muốn truyvấn những
việc có thể làm họ khó xử:
- Được rồi… Đệ về trại.
Hắn và Thoát Hoan hôm trước đă sắp đặt một kế hoạch. Mượn tay An Tư, làmnhư thư hàm mật bị bại lộ, cho quân Đại Việt biết đường Trần Kiện đi qua.
Chúngcó lẽ bây giờ đã truy sát tới nơi, có thể đã giết luôn tên bán nước đó. Đấtnước nào cũng vậy, những kẻ phản bội quê hương thường bị căm
ghét tận xương.Một tên quân đến bên thông báo:
- Tâu vương gia… Quận chúa đã đến trại rồi.
Mẹ tới. Dù sao cũng phải đi gặp mặt bà. A Khắc nhĩ vừa định bước ra cửa lềuthì tên quân vội tiếp lời ngay:
- Tâu vương gia… Quận chúa hiện đang ở bên trại của hoàng tử. Dặn là khôngđược quấy rầy.
- Cha!
Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên vẫn cung kính chào
ông. Người đàn ông này, dù sao cũng là cha của người bà từng gọi là
chồng, có những tháng ngày hạnh phúc. Tuy nó chỉ là giả tạo, và qua thật là nhanh:
- Quận chúa.
Trần Kiểm chưa bao
giờ thừa nhận nàng dâu này. Chẳng qua con trai ông 27 năm trước ngộ biến tùng quyền. Cưới Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên, sau đó âm thầm thu thập
tin tức của quân Mông. Thật ra là một loại nội gián. Hai bên đều dùng
trong chiến tranh. Kẻ thua cuộc chính là kẻ mềm lòng trước. Quận chúa
Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên đã mềm lòng. Bà đã thua…
- Trần Tú vẫn tốt chứ cha? Chàng vẫn…
Người đàn ông đã làm thay đổi cuộc đời một quận chúa, 27 năm trời mà mỗi lần
nhắm mắt lại, Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên vẫn còn hình dung rất rõ từng
đường nét trên gương mặt. Bây giờ gặp lại, ông liệu còn nhận ra người
từng là vợ mình không?
- Con tôi vẫn khỏe. Nó có một đứa con trai, tên là Trần Văn.
Chàng đã có vợ. Không có gì lạ cả. Đàn ông vốn phải nói dõi tông đường.
- Con cũng có với chàng một đứa con. Nó tên Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ, cũng dẫn quân tham gia cuộc chiến này.
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ? Ông nhớ tới viên tướng trẻ với đôi môi mím chặt đã
ra lệnh cho người hành hạ ông. Cháu nội? Không. Không thể gọi nó như
vậy. Bàn tay này đã bao giờ bồng cháu? Ông cũng chưa từng dắt nó đi trên bờ cát, cõng cháu tắm mưa, dẫn nó đến chỗ lão sư xin học võ, như ông đã làm với Trần Văn. Giờ nó đứng về nơi đã nuôi nó lớn. Nó thuộc về vùng
đất khác. Cùng chảy chung một dòng máu, nhưng ông và người nó phải gọi
là cha không hề một ngày dạy dỗ nó. Không thể gọi là cháu, là con…
- Cám ơn quận chúa đã nuôi nó khôn lớn. Nhưng nó mang họ Thượng Nguyên,
là người Mông Cổ. Không phải họ Trần, không phải là dân Đại Việt. Tôi
chỉ xin quận chúa một điều, khi nào ra trận, nghe tướng xưng tên là Trần Văn hay Trần Tú, đừng cho cháu tôi ra đối địch. Nó sẽ giết chết cha h