
1000 lượng.
- Dạ…
- Đa tạ vương gia… Đa tạ hoàng tử… Đa tạ…
Hải San vẫn còn run rẩy. Trần lão vẫn còn đó.Những vị bô lão trong làng đều như hóa đá trước nỗi đau. Nhưng không ai khóc…không ai sợ hãi. Chỉ có
lòng căm hận ngùn ngụt trong mắt họ.
- Giải bọn họ vào trong!
Không khí yên tĩnh…
- Thất vương gia giết hết bọn tù nhân cũng phí.Để lại bọn chúng ta có
thêm một đám nô lệ đáng kể… Chưa kể chúng còn có thể chota nhiều thông
tin về Đại Việt, thuận lợi hơn khi hành quân.
- Các ngươi
đúng là biết một mà không biết hai –Thoát Hoan khoát tay – Đám người Đại Việt rất cứng đầu… Mang chúng là nô lệ,khác nào nuôi một lũ hổ trong
nhà. Ai biết lúc nào chúng sẽ đâm sau lưng ta hả?
Chúng tướng ngẩn ra. Rồi một tên đứng dậy:
- Bọn thần ngu muội không hiểu ý thất vương gia.Nhưng đã giết thì giết hết, sao người còn lưu đám già lão ấy lại làm gì?
- Ta cũng hơi thắc mắc đó hoàng đệ – Không phảiđệ… Yêu hoa thì yêu cả
gốc, định lấy lòng tiểu mỹ nhân nên không giết cha nàngấy chứ?
Thoát Hoan cười to sau câu nói như trêu đùa.Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ không đáp, cúi xuống Hải San:
- Không sao rồi… Cha nàng sẽ không sao…
- Ngươi… ngươi muốn gì?
- Tiểu mỹ nhân thật thông minh. – A Khắc Nhĩ lóelên tia tán thưởng – Ta
có thể tạm thời không giết bọn chúng. Thật ra thì chúngtuy có chút ít
lích lợi, khi cần có thể mang ra khống chế bọn quân Đại Việt cácnàng
song ta nghĩ chỉ bao nhiêu đó là chưa đủ. Ta muốn nàng, hãy làm một
việcgì đó có ích cho ta, để ta… ta suy nghĩ lại chuyện thả cha con nàng
sau khithành công nhỉ?
- Chuyện gì? Ngươi… ngươi muốn ta phải làm sao?
- Nàng… nàng cùng ta diễn một vở tuồng. Làng củanàng bị chúng ta giết
hết… Chỉ có nàng là may mắn sống sót. Đem theo thân phậnđó đến với người của nàng… Sau đó dò la… cho chúng ta biết… Bọn vua quân nhàTrần hiện
chủ yếu ở nơi nào? Ta chỉ cần có thế mà thôi.
- Hay… Hay… – Hoàng đệ! Tuy là nước cờ này bọnĐại Việt từng làm rồi. Nhưng dùng người của chúng để hại lại chúng. Ý rất hay!
Môi Hải San cắn chặt.
Mắt ráo hoảnh.
Phản bội…
Hình ảnh cha người đầy máu, oằn oại dưới làn roicủa kẻ thù. Những tên đao
phủ lạnh lùng xuống tay. Một khi không còn giá trịlợi dụng nữa, cha
nàng, các vị bô lão rồi sẽ phải rơi đầu như những người kia.Con người đó không biết hù dọa, nói ra tay thì sẽ ra tay…
- Hải San,
bệ hạ triệu tập cha cùng nhiều chú bácra dự hội để bàn việc nước. Bệ hạ
coi trọng chúng ta… Rất coi trọng chúng ta!Có một vị vua như vậy, chúng
ta sợ gì mà không thắng.
- Đánh! Chúng ta phải đánh! Không nhục nào hơnnhục mất nước…
Mắt cha lấp lánh khi nói về những điều đó. Congái cha phản bội, cha sẽ đau
nhiều lắm… Phải không cha? Cha không còn vuốt tóccon gái yêu thương nữa. Không ân cần dặn dò con đi ngủ sớm, mai rồi hãy vá nốtchiếc áo rách
bươm. Cha ơi! Con gái không muốn nhìn cha chết… Cha ơi!
Hải San không khóc nữa. Khóc chẳng có thể giải quyết được
chuyện gì. Gương mặt thanh tú ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng
vào A Khắc Nhĩ:
- Ta phải chọn lựa sao?
Hắn không trả lời nhưng ánh mắt đầy tự tin và kiêu ngạo đó, nói cho nàng
biết, trong mắt hắn Hải San như cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có lựa chọn nào khác ngoài cách buông xuôi.
- Ngài là hoàng tử Thoát Hoan?
- Đúng vậy!
- Các người vốn tự xưng là đại binh thiên triều mưu tài võng lược, không
lẽ cuối cùng phải chiến thắng bằng cách bắt ép một cô gái phản bội lại
đất nước của mình sao?
Im lặng. Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ cũng im lặng. Hắn hoàn toàn không dự
đoán được người con gái nhỏ bé trước mặt lại có thể hỏi câu nói đó.
- Tiểu cô nương… Binh bất yếm trá – Thoát Hoan cười nhạt – Huống hồ gì
chuyện phái người làm gián điệp trong quân đội, đâu phải chúng ta là kẻ
mở màn. 27 năm trước, Đại Việt các ngươi cũng từng giở trò quỷ quyệt ấy.
- Người gián điệp ấy là người Đại Việt, làm việc cho người Đại Việt, chết cũng vì dân Đại Việt. Bây giờ các ngươi bắt một người Đại Việt làm gián điệp để cứu cha ruột của mình… Đó là oai phong và khí thế của người
Mông cổ sao? Hải San không phục!
- ….
- Ngươi đã nói với ta… Nếu ta chết, ngươi sẽ cho bọn lính của ngươi làm
nhục xác chết của ta, để ta phơi bày trước bao cặp mắt. Thực lòng là ta
sợ… ta sợ lắm. Nhưng so với việc ngươi khiến ta nước cũng không dám
nhận, có cha mà không thể ôm cha thì thật không đáng gì. Trước khi chết, linh hồn ta là trong sạch.
Hải San đã chọn… Chết! Chết là hết! Chết là không phải nhìn cha quằn quại
trong những trận đòn xé da xé thịt. Chết là không cần đối diện với nỗi
lo sợ phập phồng, cái đau xé tận tâm can bởi sự vùi dập bạo tàn của hắn. Nàng lao đầu vào chiếc cột đá đầu làng. Máu đẫm ướt mặt. Mọi vật mờ ảo. Hải San không còn thấy đau nữa. Nàng sẽ chết, sẽ không còn phải chịu
khổ trên thế gian này.
Hành động này quả nhiên ngoài dự liệu của Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ. Thoát
Hoan cũng giật mình, tiếng xì xào vang lên từ chúng tướng. Rồi một tràng cười:
- Hoàng đệ… đệ gặp đối thủ rồi. Tiểu cô nương này thà chết chứ không làm con cờ của đệ. Rất có khí phách…
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ đưa tay lên