
ương bát quái
kia.”
“Đã biết ạ.”Namhài nhanh nhẹn đáp lời, mang theo giỏ chạy đến nhà 32, không lâu sau đã trở lại.
Bác Khang lại tiếp tục đặt sữa vào rổ, lại nói: “Nhà 33, gia đình họ
Tiền đã không đặt sữa nữa, chỉ cần đưa hai nhà khác là được.
“Vâng…..”Namhài lại nâng giỏ lên đi đến một cổng nhà khác.
Mặt trời dần dần lên cao, đi hết phố này đến phố khác, hết ngõ này
lại đến ngõ khác, nhà nọ rồi đến nhà kia. Giỏ đầy rồi lại trống không,
giọng nói của bác Khang vang lên phá vỡ yên tĩnh, nam hài nhanh nhẹn
chạy đến đặt sữa trước mỗi cửa nhà. Trên đường một già một trẻ, phối hợp nhịp nhàng vô cùng.
Hai người đi được một vòng Thái Dương cung rộng lớn, những nơi bác
Khang cần phải đưa sữa cũng không còn.Namhài từ phía sau xe đạp nhảy
xuống, nhận lấy một chai sữa nhỏ cùng năm hào tiền công.
“Cảm ơn bác Khang!”Nam hài đem tiền cẩn thận nhét vào túi áo, đem
khuy cài cẩn thận, xác định tiền đã an toàn mới hướng bác Khang chào tạm biệt.
Cầm sữa của mình chuẩn bị rời đi, lại thấy bác Khang vất vả xếp những lọ sữa rỗng lên xe, nó nhìn trời một chút, rồi đặt bình sữa xuống chạy
tới giúp đỡ.
Bàn tay thô ráp nhẹ xoa tóc đen trên đầu nó, trên gương mặt đầy nếp
nhăn của bác Khang hiện lên một tia tươi cười: “Đứa nhỏ ngoan, Danh
Danh, cháu là đứa nhỏ tốt bụng nhất bác từng gặp…..”
Danh Danh một tay ôm sữa, một tay đặt lên trước ngực áo che chắn tiền xu trong túi, vui vẻ trở về.
Bác Khang thật sự là người tốt, không những trả cho nó tiền, mỗi ngày đều cho thêm một chai sữa.
Nó cẩn thận mở ra lớp giấy thiếc, uống lấy hai ngụm rồi đem giấy
thiếc dán trở về như cũ. Lúc đi ngang nhà Bối Bối, nó đem hơn nửa chai
sữa còn lại lén lút đặt ở trước cửa nhà, như vậy, mỗi sáng dì Mỵ mở cửa
đều có thể thấy được.
Mỗi ngày kiếm được 5 hào, cộng thêm mỗi ngày tiết kiệm tiền ăn sáng,
như vậy không đến một năm, nó có thể kiếm đủ tiền đi mua hoa hồng.
Không mua bữa sáng cũng không có vấn đề gì, dù sao mỗi ngày đều có
đám con gái vụng trộm giấu trong ngăn bàn nó rất nhiều đồ ăn, dù không
biết là người nào để lại, nhưng ăn chắc cũng không có vấn đề gì.
Bất quá, mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, chỉ sợ bị mẹ phát hiện.
Vừa nghĩ vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp vẻ mặt thâm trầm của Thư Hinh ngồi ở trên ghế đợi hắn.
“Con vừa đi đâu về?”
Danh Danh nhìn thấy thước dài trong tay mẹ, cơ thể không tự nhiên run run: “Con… con không… không đi nơi nào cả!”
Cả buổi theo sau, chứng kiến tất cả mọi việc, Thư Hinh trong lòng một trận nóng giận xông lên. Cô mạnh tay kéo áo của nó, giật mở túi nhỏ
trước ngực, 5 hào rơi xuống trên sàn nhà, lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Nhìn thấy tiền dưới chân càng làm cho Thư Hinh thêm giận dữ, cô hung
hăng đem thước đánh xuống lưng con trai. Vừa đánh vừa mắng: “Tuổi còn
nhỏ mà đã muốn làm lao động trẻ em… là ai dạy con?! Ai cho phép con làm
như vậy?!”
Thằng bé nước mắt lưng tròng, hai tay đỡ lấy thước vụt xuống, miệng
không ngừng kêu: “Mẹ, là con xin bác Khang việc làm, con muốn kiếm tiền
mua ba mươi ba bông hồng trắng. Nhưng con lại không thể hỏi xin mẹ
tiền!”
Thư Hinh sững sờ, ngừng tay hỏi: “Con vì sao muốn mua hoa hồng trắng?”
“Bởi vì…” Thằng bé do dự: “Bởi vì con đã hứa với dì Mỵ… chỉ cần con
đưa cho dì ba mươi ba bông hồng trắng, sau này, khi con trưởng thành có
thể chăm sóc Bối Bối cả đời…”
Thư Hinh lại lần nữa giật mình, Vương Mỵ cũng từng nói với cô chuyện
này, lúc ấy hai người chỉ xem là nói chuyện đùa, nhưng hiện tại cô phát
hiện con trai của cô thực sự tin là thật!
Cô giận đến mức không thể hít thở đều đặn, thước trên tay đánh xuống
càng nhiều hơn: “Con thực có tiền đồ! Thực có tiền đồ! Có thể vì Bối Bối mà làm lao động trẻ em! Mẹ như thế nào lại có thể sinh ra con trăng hoa như vậy? Mẹ đánh chết con…… Con còn nhỏ đã làm được như vậy, ai biết về sau sẽ không xuất hiện Trân Trân, Yêu Yêu khiến cho con làm những
chuyện động trời động đất!”
“Sẽ không có!” Thằng bé ngẩng đầu chặn lại thước vụt xuống: “Không có Trân Trân, Yêu Yêu gì hết! Chỉ có Bối Bối!”
“Chỉ có Bối Bối dang vòng tay nhỏ bé ra muốn con ôm, chỉ có Bối Bối
tin tưởng con, chỉ có Bối Bối nghe con nói chuyện, cũng chỉ có Bối Bối
thấy những người khác mắng con không có cha xông lên cắn bọn họ. Mọi
người đều mắng con là con hoang, mắng con không có cha dạy dỗ, chỉ có
Bối Bối nói với con: ‘Tiểu ca ca không phải con hoang, tiểu ca ca là
tiểu ca ca của Bối Bối!’. Ô… ô…….”
Thư Hinh sửng sốt lùi về sau hai bước, nhìn con trai quỳ trên đất nức nở không ngừng, thước trên tay run run một hồi rơi xuống.
Cô quỳ gối trước mặt con, ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của nó, cũng chậm rãi nức nở từng tiếng: “Thực xin lỗi, mẹ xin lỗi con… xin lỗi con… con
trai của mẹ……”
Trong gian phòng cũ nát, hai mẹ con ôm nhau khóc đến thê lương, không phát hiện ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện thêm vài bóng người……
***
Vương Mỵ tới nhà trẻ đón Bối Bối trở về, vừa đi vào khu nhà đã thấy
Thư Hinh và Danh Danh đứng ở cửa nhà nàng, trên tay thằng bé cầm một bó
hoa hồng trắng thật lớn.
“Này……” Cô kinh ngạc nhìn hai người. Cả hai đều đã thay