Insane
Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 8.5.00/10/357 lượt.

ện. Dù sao anh cũng là Boss của tôi… Ha ha…”

Ngây ngô cười hai tiếng, mong làm không khí dịu đi một chút.

Đôi mắt đen như ngọc dường như lướt qua miệng của cô, đôi môi quyến

rũ buông một câu: “Chúng ta có thể tâm sự, em ở sau lưng tôi hẹn hò cùng tiểu tình nhân?”

orz

Yêu nghiệt đại nhân, nhập diễn quá sâu đi…

Bối Bối khuôn mặt vặn vẹo, lại lần nữa cười nói: “Ha ha, anh thật

biết nói đùa, không làm diễn viên thật sự lãng phí a! Nhưng là anh xem,

thật sự đã khuya…”

Tỉ Hà Di giống như không nghe đến lời cô nói, dùng sức ôm cô xuống

xe, còn ôm lấy vòng eo thon của cô, đi vào bấm mật mã trước cửa.

Ngòn tay thon dài ấn mật mã, vừa ấn vừa nói:

“Hôn lễ tổ chức trên bờ biển của đảo nhỏ?”

Số đầu tiên: 3

“Toàn hội trường muốn dùng ly rượu Thủy Tinh Hương Tân màu phấn hồng của Louis Vương Phi?”

Số thứ hai: 7

“Hoa bay đầy trời?”

Số thứ ba: 0

“Trên trời xuất hiện cúp tình yêu có ghi tên?”

Số thứ tư: 1

Két két két… tiếng cửa sắt kêu…

“Như thế nào lại không có chuyện để nói?!” Hắn đem cô đã hóa thạch từ lâu, mùi nước hoa nam giới phảng phất bên tai:

“Chúng ta có thể tâm sự, tôi có thể thỏa mãn được em!”

Tôi có thể thỏa mãn điều kiện của em!”

Đêm khuya trò chuyện về đề tài này thật sự rất tà ác…

Bối Bối vì chính suy nghĩ của mình mà

cảm thấy xấu hổ, mà nguyên nhân đề tài này cũng bởi vì cô nhất thời run

rẩy, trong đầu chợt lóe lên mà thôi.

Lúc này chủ nhân của câu nói kia đang dùng đôi mắt đen như ngọc nhìn cô, lộ ra ý không được nghi ngờ, không thể phản bác.

>_<

Đó là uy hiếp, trực tiếp uy hiếp!!!

Mà cô lại không có năng lực phản kháng, tùy ý hắn một đường mang cô theo vào thang máy, lên lầu.

Nhìn đến biển số phòng trên cửa gần đến

“701”, trong lòng cô kêu rên: Sao lại bắt buộc phải có một chuyến viếng

thăm nhà của cấp dưới a a a a a…

Nhưng là cô, tay trừu, chân trừu, não trừu, trong truyền thuyết tam trừu, trừu cô đầu óc một mảnh mơ hồ.

Hơn nữa, lúc trước ở nhà ăn chính mình

còn làm người ta giận sôi lên vì điều kiện kết hôn, như một tòa đại sơn

pháp đỉnh, trước mặt sếp nói lời phỉ báng, Bối Bối rất hèn mọn lại nhỏ

bé.

Vì thế, Bối Bối cùng Yêu nghiệtBoss PKlần thứ ba, kết quả, Bối Bối hoàn toàn bại!!

Vốn trông cậy vào Sắc Nha có thể xem phim đến say mê, quyết định ở nhà cô qua đêm, thuận tiện cứu một mạng người.

Nhưng là khi mở cửa, chỉ thấy một màu đen như mực, con bé này quả nhiên làm như vậy, trước khi cô dắt đàn ông về, liền biến mất.

Kêu lăn xa một chút, cô ta thật sự lăn xa một chút, nhưng hiện tại cô muốn cô ta trở về ngay lập tức!

Bối Bối một bên bật đèn, một bên nguyền

rủa: Sắc Nha, ngươi thật sự TMD, mồm quạ đen! Hiện tại ta mang yêu

nghiệt trở về, sớm biết chuyện đến mức này, thà rằng mang nam nhân khác!

Trời không phải rất lạnh, nhưng cô ở nhà vẫn thường mang bít tất, mà thường Sắc Nha và Long Điện đến cũng không

để ý này nọ. Bối Bối ở tủ dép tìm nửa ngày, vẫn không tìm thấy một đôi

dép lê.

Rơi vào đường cùng, cô đành hy sinh dép

để dành cho mùa đông của mình, đem đôi dép lê hình mèo con đáng yêu đưa

cho Yêu nghiệt Boss, đau lòng nói: “Thật ngại, có thể không vừa chân,

nhưng trong nhà không có dép của đàn ông.”

“Tốt lắm.” Tỉ Hà Di nói một câu chứa ý tứ hàm xúc.

Hắn cởi giầy, đi vào đôi dép đi trong nhà, bước vào phòng khách, thuận tay đem áo khoác đưa cho Bối Bối.

Tốt lắm cái gì?

Bối Bối đang cân nhắc hai chữ này, cũng

thuận tay cầm lấy áo khoác của Yêu Nghiệt, vừa treo lên giá áo ở gần lối vào, vừa sửa sang lại.

Phòng khách nhỏ, thiết kế hợp lý, phòng

bếp ở phía Đông, trong cùng có một bàn ăn và một sô-pha để tiếp khách,

bình thường những đồ ăn vặt thường được cô ném rải rác từ bàn ăn đến ghế sô-pha, để thuận tiện cho việc ăn uống

Nội thất phòng khách được trang hoàng

rất đơn giản nhưng lại có phong cách riêng, tông màu ấm là chủ yếu nhưng thỉnh thoảng chấm phá thêm một chút sặc sỡ làm tăng thêm sức sinh động

cùng ấm áp cho căn phòng.

Phía Tây phòng khách là nhà tắm và phòng ngủ, dùng tường thủy tinh để ngăn cách nơi công cộng và cá nhân, những

ánh sáng đã bị ngăn cách không tiến được vào phòng ngủ.

Tỉ Hà Di liếc mắt đem toàn bộ căn phòng

nhìn không sót một cái, chậm rãi thong thả đến gần tivi, ti vi được treo trên tường để tiết kiệm không gian, mà hai bên tường chằng chịt một ít

tấm ngăn, mặt trên để các loại khung ảnh, mèo Ba Tư, nước hoa cao cấp,

đợi chút…

Lấy một khung ảnh, ảnh trắng đen chụp

ảnh ba người trông rất hạnh phúc, người đàn ông hiền lành với thần sắc

có vẻ ốm yếu, người phụ nữ kiên nghị lộ vẻ vui mừng, ánh mắt đều tập

trung trên người cô bé chưa đến ba tuổi.

Anh mỉm cười, để khung ảnh lại chỗ cũ,

nhìn lần lượt quá trình trưởng thành của cô gái, năm tuổi mang theo ly

sữa, tám tuổi quàng khăn quàng đỏ, mười tuổi tóc đã dài, mười lăm tuổi

mặc đồng phục trung học, mười tám tuổi đứng trước cổng Đại học J…

Bên này Bối Bối đang phủi bụi trên áo khoác của hắn, sửa sang lại cổ áo, đột nhiên nhớ tới có chỗ không thích hợp!

Cô – Tại sao cô lại giống người vợ bé nhỏ giúp hắn treo áo khoác?!

Orz

Chắc chắn là, yêu nghiệt ch