
giơ chân lên đạp theo phản xạ, sau đó nghe thấy một tiếng thét chói tai.
“Á! Lập Hạ! Nếu tớ mà tàn phế thì cậu phải ở bên tớ cả đời!”.
Bấy giờ Lập Hạ mới nhìn kỹ người đang giậm chân tức giận kia là Lưu Minh Nghĩa. Chẳng hiểu sao mái tóc anh ta lại đỏ chói như thế kia!
Tô Mạch từ xa đi tới, bá vai Lập Hạ, liếc nhìn Lưu Minh Nghĩa một cách khinh bỉ: “Cậu học chuyên ngành chế tạo lò nướng đại học Mỏ đấy à?”.
Lập Hạ vờ trách móc: “Sao cậu lại nói thế? Tốt xấu gì cũng phải là phòng cháy chữa cháy chứ!”.
Mọi người xung quanh cười ồ, ánh mắt tập trung trên người đương sự.
Lưu Minh Nghĩa vốn muốn tạo một bất ngờ làm quà mừng Lập Hạ trở về, vì chuyện nhuộm tóc này anh ta đã bị mẹ đuổi đánh bán sống bán chết nhưng nhất định không chịu đi nhuộm lại. Nhưng mà cũng tốt, ít nhất bộ dạng này đã khiến Lập Hạ cảm thấy vui vẻ, không phải sao? Vì thế sau khi đưa hai cô bạn về, Lưu Minh Nghĩa liền ngoan ngoãn đến hiệu làm đầu.
Vừa vào đến nhà, Tô Mạch đã kéo Lập Hạ ngồi xuống ghế, thuật lại tình hình ở quán bar buổi tối hôm ấy. Cô nhắc đến Tần Sở, nhắc đến những chuyện xảy ra sau đó.
Nghe xong, Lập Hạ lập tức linh cảm được mối quan hệ giữa Tô Mạch và Tần Sở có gì đó vượt lên hẳn mức bình thường. Cô sờ sờ vết thương trên mặt Tô Mạch, thấy không hề hấn gì mới yên tâm.
“Tần đại nhân thích đồ bã đậu nhà cậu rồi phải không?”
Vốn định cãi lại cho ra ngô ra khoai, nhưng nể tình Lập Hạ vừa đi xa về, Tô Mạch không thèm chấp. Sau đó, hai người cũng không nhắc nửa chữ tới Chu Gia Ngôn và nước Anh.
Buổi tối trước hôm khai giảng năm học, Tần Sở vẫn như thường lệ lái xe đưa Tô Mạch về nhà trọ. Lúc xuống xe, Tô Mạch chần chừ mãi không đóng cửa lại. Tần Sở hỏi cô có chuyện gì, cô ngập ngừng: “Việc này rất khó nói…”.
“Vậy khỏi cần nói nữa!” Tần Sở gạt tay cô ra khỏi cửa xe.
Tô Mạch cuống quýt giữ lại: “Ngày mai anh đưa tôi đến trường được không?”.
Ngừng một lát, cô bổ sung: “Chỉ cần anh tới thôi, không cần đi xe này đến đâu!”.
Tần Sở nheo mắt nhìn cô, khoé miệng chợt nhếch lên: “Cô muốn đi tản bộ với tôi sao, Nguyễn Tô Mạch?”.
Tô Mạch gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, tôi nằm mơ cũng muốn. Anh Tần có thể đáp ứng một lần được không?”.
Thực ra, cô không muốn mất mặt với Cố An Sênh. Nếu anh với Hà Huân đã có đôi có cặp, vì sao cô không thể tỏ ra mình còn hạnh phúc hơn họ? Cô hoàn toàn có thể tìm một người con trai khác xuất hiện cùng mình, chứng tỏ rằng không có Cố An Sênh, mình vẫn sống rất tốt. Mà Tần Sở chính là sự lựa chọn hàng đầu.
Đương nhiên, ý đồ này của cô làm sao qua nổi mắt Tần Sở? Nụ cười trên gương mặt anh đột nhiên biến mất, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô lấy đâu ra lắm tự tin như thế? Cô cho rằng tôi sinh ra là chỉ để cho kẻ khác lợi dụng thôi sao?”.
Lợi dụng?
Nghe hai chữ ấy, trong lòng Tô Mạch chợt có cảm giác bứt rứt khó tả. Dẫu sao Tần Sở cũng được coi như một người bạn của cô, lần trước anh đã sẵn lòng giúp đỡ Lập Hạ, chẳng lẽ lần này đóng một màn kịch với cô lại khó khăn đến vậy? Cô xấu xí lắm ư?
Câu hỏi nửa đùa nửa thật của Tần Sở khiến Tô Mạch băn khoăn rất nhiều.
Không đợi cô trả lời, anh đã khởi động xe. Chiếc xe lao đi và biến mất như làn khói.
Sáng hôm sau, Tô Mạch dậy sớm. Thực ra cả đêm cô thấp thỏm không ngủ được, trong đầu cứ quẩn quanh vẻ mặt u ám của Tần Sở lúc anh lái xe đi. Thái độ quyết liệt, hệt như muốn biết mất khỏi thế giới của cô.
Tô Mạch lững thững ra khỏi nhà, đến quán ăn nhỏ gần khu chung cư mua một túi sữa đậu nành, vừa đi vừa uống. Dọc đường, cô vẫn mải nghĩ về chuyện có nên xin lỗi Tần Sở hay không, đến khi hút hết sữa trong túi, tạo ra những âm thanh “sột sột”, cô mới định thần lại, ném túi vào thùng rác. Sau đó, cô hắng giọng, nói: “Tần Sở, ý định ban đầu của tôi không phải là muốn lợi dụng anh đâu, thật đấy! Tôi thề có trời!”.
“Thế ý định ban đầu của cô là gì?”.
Đằng sau bỗng có tiếng cười khẽ.
Tô Mạch giật mình quay đầu lại, trông thấy Tần Sở trong trang phục thoải mái, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt lấp lánh nụ cười đang nhìn cô
Tô Mạch sững người, lúng túng đáp: “Ý định ban đầu của tôi… Tôi thấy anh cả ngày toàn ngồi trong phòng làm việc, không thì cũng ru rú trong xe ô tô, chắc chắn anh rất ít khi vận động, vì thế muốn gọi anh ra ngoài đi dạo cho khoẻ người thôi…”.
Tần Sở không muốn vạch trần ý đồ của cô, tiếp tục hỏi: “Sao lại quan tâm tới tôi? Sao muốn tốt cho sức khoẻ của tôi?”.
Tô Mạch đứng hình không biết trả lời ra sao.
“Mười vạn câu hỏi vì sao? Tôi trả lời thì có được phần thưởng không?”
Chẳng hiểu sao hôm nay Tần Sở lại đặc biệt có nhã hứng huyên thuyên với cô.
“Có thưởng. Cô trả lời đi!”
Biết không thể trốn được, Tô Mạch ấp úng nói ra một lý do mà cô cảm thấy thích hợp nhất: “Bởi vì anh mà không khoẻ thì sẽ sinh bệnh, ngộ nhỡ…ngộ nhỡ anh không sống nổi thì tôi biết nấu cơm cho ai? Ai trả tiền cho tôi? Vì thế, anh nhất định phải rèn luyện thân thể để giữ gìn sức khoẻ”.
Tần Sở gật gù: “Có lý!”.
“…”
“Bạn Nguyễn Tô Mạch, xin mời bạn nhận phần thưởng!”
Tô Mạch kinh ngạc. Thật sự có thưởng sao?
“Cái gì thế?”
Tần Sở vẫy tay: “Qua đây thì biết!”.