
ng?”
Lập Hạ cắn chặt môi, sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Tô Mạch tiếp tục hỏi: “Vì sao?”.
Ánh mắt cô chuyển sang hướng Tần Sở. Cô nghiêng đầu nhìn anh, lặp lại: “Vì sao”.
Tần Sở đang định cầm tay Tô Mạch thì Cố An Sênh bất ngờ đứng ra, ôm lấy vai cô, nhìn Tần Sở bằng ánh mắt tràn ngập thù hằn: “Vì muốn trả thù!”.
Tô Mạch há hốc mồm, nhất thời không hiểu “trả thù” ở đây là ý gì.
Sau đó, cô mới biết, năm xưa ở ngõ Tịnh thủy, những tin đồn về Cố Minh - bố của Cố An Sênh không phải hoàn toàn sai. Ông ta lên thành phố làm ăn và đúng là đã có tình nhân.
Bà ta tên Nhâm Đề Oanh - mẹ của Tần Sở, cũng chính là người phụ nữ trong bức ảnh đặt trên bàn làm việc của Tần Sở. Tô Mạch đã năm lần bảy lượt trông thấy bức ảnh đó, và ánh mắt luôn bị thu hút bởi gương mặt xinh như hoa như ngọc của bà ta.
Cố An Sênh nghênh ngang đón nhận cái nhìn hằn học của Tần Sở.
“Năm hai mẹ con tôi được đón đi khỏi ngõ Tịnh Thủy cũng chính là năm mẹ anh qua đời vì tai nạn xe. Anh đã đổ hết tội lỗi lên đầu bố tôi, hận người nhà họ Cố chúng tôi. Anh tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận Tô Mạch, bởi vì nhận ra tình cảm tôi dành cho cô ấy không đơn giản nên muốn lợi dụng cô ấy để trả thù tôi. Buổi tối hôm sinh nhật tôi, đám côn đồ gây chuyện ở quán bar cũng do anh chỉ đạo. Mục đích là muốn Tô Mạch phải cầu xin anh. Sau đó, tôi nằm ở giường bệnh, bỗng nhận được một tin nhắn hình từ số điện thoại xa lạ. Trong ảnh là anh và Tô Mạch đang hôn nhau, tin nhắn đó là anh gửi. Sự xuất hiện của Hà Huân, có lẽ cũng là do anh sắp xếp.”
Cố An Sênh cảm nhận rõ ràng cơ thể Tô Mạch cứng đờ trong vòng tay mình.
Tần Sở nhíu mày. Anh đi tới như muốn kéo tô Mạch về phía mình, nhưng lại bị ánh mắt của cô khống chế.
Cố An Sênh nói tiếp: “Có lẽ anh đột nhiên chán trò mèo vờn chuột, nên đã mua chuộc nhân viên của Cố Thông, làm giả sổ sách, sau đó thông báo cho Kỷ Vân Chi đưa ngươi đến thanh tra. Với tội danh trốn thuế, Cố Thông và người nhà họ Cố cả đời cũng chẳng gượng dậy nổi. Vậy là mục đích của anh đã đạt được. Anh đứng giữa đám đông, giương mắt chứng kiến cơ nghiệp cả đời của bố tôi bị hủy hoại, chứng kiến ông phát bệnh phải vào viện tâm thần sau đó tự sát”.
Rõ ràng đứng trong phòng kín nhưng Tô Mạch lại có cảm giác từng đợt gió đang gào thét thổi vào mặt mình.
Nghe xong tất cả, Tô Mạch tựa hồ quên mất câu nói kia của Cố An Sênh: Tình cảm tôi dành cho cô ấy không đơn giản. Lúc này, cô chỉ muốn gào lên với Tần Sở: “Anh quá bỉ ổi, màn kịch rẻ tiền này mà cũng nghĩ ra được! Chút ít ngưỡng mộ mà tôi dành cho anh đã tan biến sạch sẽ rồi”.
Đối mặt với lời cáo buộc hùng hồn của Cố An Sênh, Tần Sở vẫn giữ được sự bình tĩnh hiếm có. Anh nhún vai hỏi: “Nói xong chưa?”, rồi đi tới cầm một tay Tô Mạch kéo về phía mình.
Tô Mạch cảm thấy cổ tay đau buốt. Nhưng khi nhìn sang Lập Hạ, cô lại thấy không còn đau nữa.
Lập Hạ đứng bên cạnh vành móng ngựa, đột nhiên có cảm giác mình chính là phạm nhân. Dưới ánh mắt nóng ran của Tô Mạch, cô tự vả vào mặt mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Tô Mạch, tớ biết món nợ này, tớ không thể trả nổi cậu”.
Dứt lời, Lập Hạ xoay người chạy đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Tô Mạch còn nhớ, có lần mình từng nói: Lập Hạ là người được sinh ra để dành riêng cho Tô Mạch. Hai người có the cãi vã, nhưng tuyệt đối không chiến tranh lạnh; luôn tin tưởng nhau, yêu thương nhau, vĩnh viễn không phản bội nhau.
Vậy mà hiện tại, người mà cô tin tưởng nhất lại bán đứng cô, dạy cho cô một bài học: “Trên đời này, không một ai đáng tin cả. Bạn không nhẫn tâm thì chính bạn sẽ bị đánh gục”.
Đang thất thần, Tô Mạch không đế ý mình đã bị Tần Sở kéo ra đến gần cửa. Cô giật mình dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn Cố An Sênh. Bỗng nhiên, anh tiến tới nắm một tay cô. Chưa bao giờ cô phát hiện sức lực của anh cũng mạnh đến thế.
Tần Sở gằn giọng: “Buông ra”.
“Câu đó phải để tôi nói mới đúng!”
“Tôi có vô vàn cách khiến cậu thân bại danh liệt, Cố An Sênh, cậu có muốn thử không?”
Cố An Sênh cười khẩy: “Anh Tần, chẳng phải anh đã cho tôi nếm thử rồi đây thôi? Tôi không ngại nếm lại lần nữa đâu! Huống hồ, anh không cảm thấy nên hỏi cô ấy xem có muốn đi cùng anh không à?”.
Tần Sở lạnh lùng cười: “Người tôi muốn, trước giờ đều thuộc về tôi”.
Dứt lời, anh liền cảm nhận được lòng ban tay đau nhói. Anh trừng mắt với Tô Mạch: “Em dám buông? Thử xem!”.
Tần Sở càng dọa dẫm, càng khơi dậy ý chí phản kháng của Tô Mạch. Cô giãy giụa không ngừng.
Đột nhiên Cố An Sênh lại lên tiếng: “Tần Sở, theo lý mà nói, Tô Mạch đã hết giá trị lợi dụng với anh từ lâu! Lẽ ra anh có thể sớm dứt ra, nhưng vì sao còn dây dưa đến giờ? Đừng nói với tôi, anh đã yêu cô ấy rồi nhé! Tất cả mọi người đều biêt, gia đình anh sẽ không chấp nhận một cô gái bình thường như Tô Mạch làm dâu. Hơn nữa, anh lại rất nghe lời bố anh, chắc chắn sẽ không vì cô ấy mà đối đầu với người thân duy nhất của mình. Đáp án rất đơn giản, Chu Gia Ngôn về nước, anh liền cố ý gọi cậu ta đi ăn cùng, tạo cơ hội để Tô Mạch xuất hiện nhân ông nội vào điểm thích hợp. Từ lâu anh đã biết rõ thân phận của Tô Mạch!”.
Ti