
giản, từ nay anh đã có thể đối diện với Tô Mạch bằng cảm xúc thật của mình, không cần cố gắng kiềm chế, cố gắng giả tạo, thậm chí không cần phải nhắc nhở bản thân: cô ấy chỉ là một quân cờ.
Ngày Tô Mạch say rượu ngủ quên ở nhà anh và bị Tần Lĩnh bắt gặp, không rõ cô gặp mộng đẹp gì mà mặt hướng lên trần nhà, khóe môi mỉm cười, chân gác lên thành ghế. Tư thế vô cùng khiếm nhã.
Thấy thế, Tần Lĩnh nhướn mày, nói: “Muốn kết hôn với con bé này sao?”.
Bố đã đi thẳng vào vấn đề, anh cũng không thể né tránh.
“Tạm thời con chưa nghĩ đến vấn đề này. Nhưng nếu thật sự có ngày đó, nếu thật sự đối tượng là cô ấy, con nhất định sẽ báo với bố!”
“Hồ đồ!”
Sau khi Tần Lĩnh ra về, Tần Sở đứng dậy đi thay quần áo, chuẩn bị đến công ty. Ngang qua phòng ngủ, anh bèn vào xem cô thế nào. Có lẽ điều hòa mở không đủ mát, cô dùng một chân hất tung chăn ra. Tần Sở bất giác nhíu mày. Tướng ngủ thật đúng là không đẹp chút nào! Anh bước lại gần, kéo chăn đắp ngay ngắn cho cô. Bất chợt, đầu ngón tay chợt dừng lại khoảng mười giây. Sau đó, anh lật tấm chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô. Nhắm mắt. Một phút sau, anh mở mắt nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Cuối cùng, anh ngước lên trần nhà, thì thầm với chính mình: “Cảm giác cũng không đến nỗi nào!”.
Tần Sở ngồi dậy, hơi cúi đầu kề sát vào mặt cô, khóe môi cong lên: “Là em thì tốt rồi!”.
Có lẽ tương lai sẽ xuất hiện nhiều người tốt hơn em, nhưng anh không cần họ. Bởi vì, anh rất lười tìm kiếm.
Vậy nên Tô Mạch, ở bên cạnh em, có lẽ cũng là một chuyện không tồi phải không!
Thoát ra khỏi hồi ức, Tần Sở lần nữa nhìn vào bức ảnh trên màn hình. Kéo xuống phía dưới, trông thấy một trò chơi có tên “Cùng nói dối nào!”, anh bỗng dưng có hứng thú muốn chơi.
Thế là, chỉ mấy giây sau, trên màn hình đã xuất hiện một ID với tên “Tần Sở”. Kỷ Vân Chi vô cùng tò mò, ghé đầu vào xem. Anh thấy con trỏ được di tới ô nhập lời nhắn, sau đó, một dòng chữ ngắn gọn nhanh chóng hiện ra: Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ vì cô ấy mà từ bỏ mọi thứ!
Trong căn phòng nóng nực, anh chàng lập trình viên quay đầu nhìn về phía Tần Sở, giọng nói run run: “Giám… giám đốc… cho tôi thêm một chút thời gian, tôi có thể làm được”.
Tần Sở cầm lấy điện thoại di động, nhàn nhã đứng dậy, Vỗ vai nhân viện lập trình nói: “Không, cậu không thể làm được đâu!”.
Môi khẽ mấp máy, rốt cuộc lại không nói ra câu “trừ hai tháng lương”. Thôi được rồi, mai là lễ Tình nhân, anh cũng nên tích đức một chút.
Vừa ra khỏi tòa cao ốc Tần Thị, tiếng chuông cứng nhắc liền vang lên. Tần Sở ưu nhã đặt điện thoại kề bên tai, thậm chí chẳng thèm nhìn màn hình xem ai gọi đến.
“Địa điểm?”
…
Trong một quán cafe nào đó.
“Từ địa chỉ IP có thể nhận thấy, cậu là người đã hack mất tài khoản của tôi?”
Đối diện Tần Sở là một người đàn ông có hàng mi dài, mặc một chiếc áo khoác đen dáng dài. Nghe anh hỏi vậy, đối phương nhấp một ngụm cafe rồi mỉm cười: “Con người tôi ấy à, mấy năm qua đã mắc phải một cái tật rất xấu. Hễ thấy ai sống tốt là lại ngứa tay muốn đi hủy hoại. Nghe nói đêm nay có người muốn lên diễn đàn tìm lại bài đăng trong game “Cùng nói dối nào” để làm quà nhân dịp lễ Tình nhân! Tôi chẳng qua chỉ nhất thời ngứa tay mà thôi! Nếu anh đã có thời gian hẹn gặp tôi thế này, thì sao không tranh thủ mà tìm cách khắc phục đi!”.
Tần Sở cười ha hả mấy tiếng: “Cô ấy mà nghe thấy cậu nói nhưng lời này thì thần tượng trong lòng sẽ sụp đổ mất!”.
Cố An Sênh cũng bật cười: “Câu nói kia hình như cũng là anh dạy tôi thì phải, gì ấy nhỉ? Ngàn vàng khó mua được niềm vui”.
Tần Sở không đáp nữa, anh đặt tách cafe trong tay xuống, đứng dậy, vừa xốc lại áo khoác vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ dạy cậu một việc khác! Ngàn vàng khó mua nổi niềm vui, nhưng vạn vàng thì có thể! Vậy nên, đã khiến “Vua máy tính” cậu nhọc lòng rồi!”.
Nói xong, Tần Sở nghênh ngang rời khỏi quán.
Mười một rưỡi đêm, trên diễn đàn Intro bỗng xuất hiện hàng triệu lượt đăng ký. Cố An Sênh bấy giờ mới hiểu ý tứ của Tần Sở là gì. Tần Sở đã có dự tính từ lâu, đêm nay nhất định anh sẽ công bố một tin quan trọng trên diễn đàn. Cố An Sênh dù có năng lực hay chỉ số IQ cao đến đâu, cũng không thể đấu lại với hàng trăm hàng ngàn người cùng lúc.
Có lẽ đấu tay đôi Tần Sở, anh luôn kém một bậc.
Lúc này, Tần Sở đang bị vây giữa làn xe cộ đông nghịt trên đường đi tới đài ngắm cảnh cao nhất thành phố. Với tính tình của Tô Mạch, bắt cô đợi một mình ở nơi gió lồng lộng kia hai tiếng đồng hồ, khỏi cần nghi ngờ, chắc chắn hôm nay là ngày tận thế của anh.
“Tôi nói cho anh biết, tên họ Tần kia! Trong vòng mười phút nữa mà anh không trình diện thì mai tôi sẽ mua năm cân Alpenliepe đến công ty ném thẳng vào mặt anh!”
“…”
Tần Sở phải thừa nhận, anh rất sợ điều này.
“Đừng đừng, qua đoạn đường này là anh đến nơi rồi.”
“Nếu trước mười hai giờ mà anh vẫn chưa qua thì sao?”
“Chắc chắn qua được!”
“Nếu không?!”
“Có thể mà!”
…
Hai người cứ nói qua nói lại như thế chừng mười lăm phut, xe vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích được một phân nào. Đột nhiên, có tiếng huyên náo truyền đến. Tần Sở hạ cửa kính xuống x