
thành đáng tin cậy. Tin tưởng lẫn nhau, hắn tin tưởng
cô ấy, còn thiếu chút nữa không đem bản thân và gia đình ra trao hết, cô ấy đối
với chuyện của hắn rõ như trong lòng bàn tay, nhưng mà đến bây giờ hắn mới phát
hiện người hắn thích hóa ra chỉ là một cái vỏ bọc vô hồn, linh hồn kí sinh ở
trong cái vỏ bọc ấy, là một người khác.
Nếu hắn
vẫn không đáng để cô ấy tin tưởng, thì nói gì đến tình yêu.
Lục
Tiểu Phong nhìn thấy ánh mắt Tô Trí Nhược bất ngờ thay đổi, biến đổi mấy lần,
biết lúc này anh ta sớm đã tức giận đến tận tim, lửa giận thiêu đốt, hiện tại
cho dù nàng nói cái gì cũng đều phí công, cùng diễn giải với một người không
còn lý trí chỉ có thể rơi vào kết cục nói nhiều sai nhiều, càng nói càng sai.
Cằm đã
đau đến tê dại, nàng khăng khăng duy trì im lặng, nhưng chính loại thái độ này
làm cho Tô Trí Nhược càng thêm phát điên.
Trong
lòng cô ấy hắn quả thật không có một chút xíu địa vị gì.
Ánh mắt
Tô Trí Nhược đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, Lục Tiểu Phong hơi hoảng, một
giây sau trên môi đau xót, mùi máu tươi lập tức tràn ra ở trong cổ họng. Anh ta
cố chấp hôn lại giống như là đang cắn hơn, giống như một con thú nhỏ bị thương
không có chỗ trút hết đau đớn của mình liền muốn đem đau đớn như vật trút lên
trên thân người khác.
Nàng
không đáp ứng cũng không phản kháng, mặc cho anh ta chạm vào, cắn môi của nàng
làm càn làm bậy, cho dù đau, nàng cũng không có nhíu mày một chút. Hơi thở của
anh ta rất hỗn loạn, hơi thở nóng hầm hập, một đôi mắt đỏ đậm mở to nhìn nàng
chằm chằm, đẹp đến mức nhìn thấy mà đau lòng. Lúc này đột nhiên nàng cảm thấy
sau lưng lạnh lẽo, khóa kéo chiếc váy đầm đã được mở ra, một bàn tay lạnh buốt
từ sau lưng đang tiến vào mở nút thắt áo ngực.
Thân
thể Lục Tiểu Phong đột nhiên cứng đờ, cố nén cảm xúc muốn đẩy anh ta ra, nhắm
mắt lại cũng không có phản kháng gì.
Nhưng
lúc này Tô Trí Nhược dừng lại.
Lục
Tiểu Phong mở to mắt, nhìn thấy anh ta ngơ ngác nhìn mình: “Vì sao không phản
kháng? Vì sao! Vì sao không đẩy tôi ra, không đánh tôi, thương hại tôi sao, hay
là ở đáy lòng đang cười nhạo tôi!”
Nàng
không biết nên nói như thế nào, trái tim giống như đang bị người khác bóp
nghẹt, ngoại trừ đau, còn rất chua xót.
Nàng
lắc lắc đầu, không qua để ý lau đi vết máu ngoài miệng, tiếp theo đối diện với
ánh mắt của anh ta, nói: “Bởi vì ánh mắt của anh thực sự bi thương.”
Toàn
thân Tô Trí Nhược đều khẽ chấn động, ngơ ngác dừng lại, đem cái trán gục ở trên
vai của cô ấy, hít hai hơi, cắn răng khàn giọng nói: “Tôi… thích em.”
Nói
xong không đợi Lục Tiểu Phong có phản ứng gì, xoay người đi ra khỏi nhà.
—————————————————————————————————————
Lúc Lục
Tiểu Phong tỉnh lại mới phát hiện mình thậm chí cứ nằm ở trên sàn nhà phòng
khách ngủ qua một đêm. Ngoài cửa sổ vẫn còn chưa sáng, có lẽ vẫn còn rất sớm.
Đầu của nàng rất nặng, cổ họng cũng có chút đau, sợ là nhiễm lạnh bị cảm.
Lục
Tiểu Phong đứng dậy uống hết chén nước, tựa vào ghế sô pha lại ngẩn ra, có lẽ
đại não đang đình công, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì, co người lại
nghiêng nghiêng đầu, khóe mắt liếc tới chiếc áo vest màu trắng trên mặt đất.
Lục
Tiểu Phong vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm chiếc áo vest kia, ánh mắt chua
xót đau đớn, nàng cũng không chịu chớp mắt.
Chua
xót đau đớn đến khi thật sự không chịu nổi, trong giây lát có cái gì đó nong
nóng tràn ra khỏi mi. Lục Tiểu Phong ngẩn người, đưa tay lên sờ, ươn ướt, mằn
mặn, nàng dùng hai tay lau không ngừng, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau
càng đau lòng, cảm xúc bị đè nén cả đêm toàn bộ đều bộc phát hết ra.
Nước
mắt của nàng cạn khô từ lúc Trình Băng biến mất trong khoảnh khắc, từ đó về sau
cho dù gặp phải chuyện gì nàng cũng đều không khóc, hốc mắt có hồng lên, nhưng
tuyệt đối không chảy xuống một giọt nước mắt.
Vừa nấc
vừa lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, bấm một số điện thoại. Chỉ
chốc lát, đầu kia vang lên tín hiệu nhưng một lúc lâu sau mới bắt máy, Hạ Kỳ bị
đánh thức rõ ràng rất tức giận: “Alo, ai!”
“Tiểu…
Kỳ…” Vừa mới lên tiếng mới phát hiện ta đúng là ngay cả nói cũng không nên lời.
Ở đầu
dây bên kia Hạ Kỳ sửng sốt, lập tức giống như bị điện giật, giật mình một cái
bật dậy từ trên giường, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Tiểu
Phong! Tiểu Phong à?” Trời sắp sập, đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Hạ Kỳ,
nhưng cô nhanh chóng ổn định tinh thần, hướng về phía di động liên tiếp nhắn
nhủ: “Mình lập tức tới ngay, đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, chờ
mình.”
————————————————————————————————————
Bà Tô
thong thả ngồi ở trong phòng ăn thưởng thức bữa sáng, nhìn thấy Tô Trí Nhược từ
trên lầu đi xuống đang muốn chào hỏi, đã thấy khôn mặt của con trai đen như mặt
tử thần. Vốn dĩ tối hôm qua con trai đột nhiên trở về nhà bà phải rất vui vẻ,
trước kia pho tượng thần này mời tới mời lui đều bất động, nhưng mà nó vừa vào
cửa đã cảm thấy được không bình thường, tuy biết tối nay nó đến Tiêu gia tham
dự tiệc sinh nhật của Tiêu Duy, bà cũng không đoán được có chuyện gì xảy ra,
ông Tô