
dùng ánh mắt ra ám hiệu cho bà không nên hỏi nhiều, cho nên bà chỉ dám
nói với con trai một câu nhanh chóng đi tắm rửa nghỉ ngơi. Tô Trí Nhược không
có phản ứng gì đi thẳng lên trên lầu, sau khi vào phòng không từng trở ra
ngoài.
“Đã tắm
rửa chưa? Lại đây ăn bữa sáng.” Bà Tô đương nhiên rất yêu thương con trai bảo
bối này, tiểu tổ tông này trước kia cùng bà đối nghịch cũng không biết phải làm
sao, cho nên sắc mặt của nó luôn không tốt.
Tóc Tô
Trí Nhược còn ẩm, đổi qua một bộ quần áo sạch sẽ, không nói gì ngồi xuống bên
cạnh bàn ăn.
“Muốn
ăn cái gì, mẹ bảo phòng bếp làm cho?”
Qua cả
đêm, sắc mặt con trai vẫn còn rất khó coi, khuôn mặt hốc hác trắng bệch kia làm
bà đau lòng muốn chết. Bà Tô cũng là một người rất có mắt nhìn, bữa tiệc tối
hôm qua chắc hẳn không có vấn đề gì, vì có tài xế đi theo, cho nên càng nghĩ
cảng cảm thấy vấn đề chỉ có thể là hai thứ: Sự nghiệp, tình yêu. Sự nghiệp
trước đây cũng từng có lúc không được thuận lợi, nhưng có đánh chết Tô Trí
Nhược cũng không trở về nhà, nếu về nhà khác nào tự thừa nhận với gia đình mình
không hợp với nghề cảnh sát, cho nên chỉ có thể là chuyện tình cảm. Nghe tài xế
nói tối hôm qua thiếu gia rời khỏi bữa tiệc đi thẳng đến nhà Lục Tiểu Phong, để
cho anh ta về trước, sau đó con trai liền trở về nhà, khẳng định vấn đề nảy
sinh ở đây. Nghĩ đến Lục Tiểu Phong bà Tô lại tức giận, khuôn mặt bị bôi đen
của cô gái kia phóng đại ở trong đầu của bà, con trai của bà muốn cái gì có cái
đó, làm sao mắt lại bị mù yêu thích một bà cô già hơn tuổi như vậy.
Bực bội
thì bực bội, chỉ có điều sau đó bà cũng biết không nên chọc vào vết thương của
nó, nếu không đứa con này của bà trở mặt đều nhanh hơn so với người khác .
Bà Tô
đổi đề tài: “Nghe nói chưa, Thiển Thâm dự tính ngày sinh là vào tháng tư, tính
ra còn có hơn một tháng. Cho dù là con trai hay con gái, bên phía bà ngoại của
con nhất định đang tính toán chuẩn bị gióng trống khua chiêng, cho nên chuyện
quà mừng cũng phải chuẩn bị đi thôi.”
Tô Trí
Nhược ngẩn người, gật gật đầu: “Được, con cũng sẽ chuẩn bị một phần quà.”
Bà Tô
hình như không quá tình nguyện nói: “Nếu như muốn tặng, đến lúc đó đưa cả Lục
tiểu thư đến đi.”
Sau khi
nói xong bà lập tức nhìn chằm chằm mặt Tô Trí Nhược không tha, quả nhiên mặt Tô
Trí Nhược lúc này trầm xuống, một lát sau ậm ờ nói: “Nói sau đi.”
Trong
lòng bà Tô có manh mối, lại có chút khẽ vui sướng, xem ra tám phần hai người
kia đã phát sinh vấn đề. Cũng đúng, cho dù gia thế, điều kiện cá nhân bọn họ
đều không xứng, cho dù bà không ra tay chính bọn nó cũng sẽ tan. Nghĩ tới như
vậy tâm tình bà Tô tốt lên không ít.
“Mẹ,
Tiêu Duy của Tiêu gia, mẹ biết được bao nhiêu?”
“A,
Tiêu Duy?” Trí nhớ của bà Tô chuyển tới một người buột miệng thốt lên: “Không
phải kẻ tốt lành gì.”
Thấy
lông mày Tô Trí Nhược lập tức chau lại, nhận thấy nói như vậy có chút không
tốt, bà giải thích: “Lão già họ Tiêu năm đó là Mãnh hổ đầu đàn, cháu của lão
cũng không thể nào chỉ là mèo con. Tuy rằng nhà bọn họ không phải là tứ đại gia
tộc, nhưng mà thực lực tuyệt đối không thể coi thường. Tiêu gia trong hắc đạo
nhiều năm như vậy, mấy năm nay được lão già họ Tiêu tẩy trắng trở lại, người
tên Tiêu Duy này mẹ tiếp xúc không nhiều lắm, có điều nghe cha của con nói nên
phòng ngừa một chút cho tốt, người này khó đối phó. Ngày hôm qua tại sao con
lại đột nhiên nghĩ muốn tham dự tiệc sinh nhật của y, cha của con có chút không
yên tâm.”
Tô Trí
Nhược thản nhiên nói: “Không có gì, cậu có việc, anh trưởng lại không ở trong
nước, con phải làm thay thôi.”
Tuy cảm
thấy có chút kỳ quái, nhưng bà Tô cũng không hỏi thêm, bà cũng không vì chuyện
này mà quá vui vẻ, dù sao bà biết con trai của bà dù hết hy vọng làm cảnh sát,
nhiều năm mài giũa như vậy cũng không thể lập tức có thể có chuyển biến.
Bà Tô còn
nói: “Nhưng thật ra nhà chúng ta không có thường qua lại làm ăn với y, đều là
anh của con giao thiệp, à, nghe nói gần đây Quân Nặc kéo cả chồng của Thiển
Thâm vào cùng làm ăn.”
“Tân
Tử?”
“Uhm.”
Tô Trí
Nhược lại suy tư, chỉ trong chốc lát đứng lên đi ra ngoài: “Ăn xong rồi, con đi
ra ngoài.”
Bà Tô
không gọi lại, cảm thấy buồn bực, đứa nhỏ này tại sao ở lại cùng với mẹ của nó
lại khó khăn như vậy.
Tô Trí
Nhược từ trong nhà đi ra lúc đầu vốn định lái xe tới cục, nhưng mà nghĩ một
chút vẫn tính trước tiên đi gặp mặt Tân Tử một chút. Hắn lái xe đến làn đường
cho xe chạy, bật chút nhạc, đột nhiên một chiếc xe có rèm che từ phía sau chen
lên dám chắn ở phía trước xe hắn.
Tô Trí
Nhược phanh gấp, nhảy xuống xe không suy nghĩ liền muốn mắng chửi người, không
ngờ cửa sổ cỗ xe có rèm che phía sau kia từ từ kéo xuống, từ bên trong một
khuôn mặt cười như không cười hiện ra.
Tiêu
Duy nhìn vẻ mặt âm u của Tô Trí Nhược ngoắc ngoắc ngón tay: “Tô thiếu gia, hàn
huyên một chút?”
Coi hắn như là cún sao?
Gân
xanh ở thái dương Tô Trí Nhược giật giật, nhưng mà quan trọng nhất của đàn ông
là phong độ, đặc biệt là ở trước mặt tình địch.
Tuy
rằng rất ghét người đàn ông này, nh