
g thể nợ cô ấy được. Nhưng cái quan trọng bây giờ vẫn là phải tìm bằng được cô ấy, có như vậy, con mời bù đắp được cho An Vi. Chỉ mong ba mẹ giúp đỡ.
Con trai nói ra được những suy nghĩ chín chắn thế này, bà Lan cảm thấy rất hài lòng.... Bà vỗ nhẹ vào vai Hữu Uy.
- Mất mát là điều cần thiết giúp ta trưởng thành. Mẹ sẽ giúp con.
***
Đứng trước chi nhánh của một ngân hàng, An Vi hít một hơi thật sâu. Hôm nay cô bước vào vòng thi phỏng vấn. Cô đã trải qua vòng thi viết với số điểm tương đối khá. Tuy ngân hàng này không nằm trong số những ngân hàng đáng mơ ước, nhưng để được một chân trong này cũng chẳng phải dễ dàng gì. An Vi chỉnh lại trang phục thật gọn gàng. Hôm nay cô mặc một chiếc chân váy kết hợp với áo sơ mi trắng khá chững chạc.
An Vi thấp thỏm ngồi đợi đến lượt phỏng vấn. Một vài ứng viên đã đi ra, gương mặt không lấy gì làm vui vẻ khiến cô vừa mừng vừa lo. Mừng vì điều đó có nghĩa là cơ hội cho cô không bị thu hẹp lại, lo là vì liệu cô có giống với tình trạng của họ?
- Lê Nguyễn An Vi.
Tên của cô vang lên. An Vi đứng dậy tiến về phía phòng phỏng vấn. Đầu gối thoáng chút run rẩy. Mồ hôi trên tay đã bắt đầu túa ra. Cô hít một hơi dài. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Cô tự nhủ.
An Vi cúi đầu chào. Cô đặt hồ sơ của mình lên bàn với dáng vẻ cố gắng tự tin nhất có thể - dù tay đã lạnh ngắt và cặp môi đã trở nên tái nhợt nếu không có chút son môi ngụy trang.
- Bạn cứ đơn giản chỉ coi đây là một cuộc nói chuyện. - Một người đàn ông khẽ mỉm cười.
- Dạ, vâng ạ. - An Vi khẽ gật đầu, nhìn về phía người đàn ông vừa cất tiếng nói.
***
Trái tim trong lồng ngực bỗng đập dữ dội. Hai bầu má ửng đỏ. Cô không tưởng tượng được lại có thể gặp anh ở đây. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, bờ môi ấy, xoáy sâu trong tâm trí An Vi. Những kỷ niệm xưa cũ ùa về như thác lũ, dồn dập và mạnh mẽ. Sự mất bình tĩnh của cô lúc này có thể đánh lừa người bên ngoài là do áp lực của cuộc phòng vấn. Nhưng chỉ có mình cô hiểu, đó là vì người đàn ông trước mặt. Suýt chút nữa cô đã run rẩy để bật ra khỏi môi mình tiếng “thầy”.
Người đàn ông đó thông báo đã nhận ra cô bằng một cái nháy mắt rất nhanh, không đủ để ai nhìn thấy. Rồi anh lập tức trở về trạng thái nghiêm túc và đĩnh đạc đúng vai trò của mình.
- Đầu tiên, như thường lệ, một câu hỏi rất quen thuộc: em biết gì về ngân hàng của chúng tôi?
An Vi không nhớ chính xác họ đã hỏi cô những gì và cô đã trả lời những gì. Cô chỉ nhớ rằng Minh Huy đã nhìn và lắng nghe cô đầy âu yếm. Từng lời anh nói cô đều cảm thấy rất quen thuộc, ngọt ngào. Tình cảm như vũ bão. Nó cuốn phăng những khoảng cách về thời gian. Nó nhấn cô ngộp thở trong những kỷ niệm mà chỉ mình cô biết. Cô nhớ đến nét mặt nghiêng nghiêng rất điển trai của anh khi đang giảng dạy môn quản trị ngân hàng thương mại. Nét mặt nghiêng nghiêng đó đã làm thổn thức bao trái tim thiếu nữ - trong đó có cô.
An Vi vén một lọn tóc đang xòa ra trước mặt, thấy người nóng bừng lên khi nhớ đến cái nháy mắt của anh ban nãy, hóa ra, anh vẫn còn nhớ cô. Vậy mà cô cứ nghĩ rằng với anh, cô chẳng để lại ấn tượng gì. Cuộc sống này đúng là những vòng quay khó đoán. Cô chầm chậm đứng dậy khỏi chiếc ghế đá đặt trước cửa ngân hàng. Cô đã ngồi đây khá lâu để hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ về anh...
An Vi đưa mắt tìm kiếm một biển hiệu xe ôm hay taxi nào đó. Hải Phòng không thuận lợi với những điểm xe bus như trên Hà Nội. Vì thế nếu được nhận vào làm, chắc chắn cô sẽ phải kiếm một ngôi nhà trọ nào đó quanh đây để tiện cho việc đi bộ hay đi xe đạp. Lúc này, số tiền tiết kiệm của cô vẫn không đủ để mua một chiếc xe máy.
Nghĩ đến việc sẽ được nhận vào làm, trong lòng cô thấy xốn xang kỳ lạ! Nhận được việc làm, không có nghĩa là cô có thể tạm ổn định cuộc sống mà hàng ngày, cô có thể gặp Minh Huy. Điều mà trong mơ cô cũng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng bất giác một ý nghĩ thoáng qua đầu khiến cô tê dại... Trước đây, cô không dám theo đuổi anh. Bây giờ, cô lại càng không dám theo đuổi anh. Những gì đã qua, cô tự hứa với lòng mình là không bao giờ nghĩ tới nữa. Nhưng nó vẫn ám ảnh cô. Một nỗi ám ảnh vô hình. Cô không nhớ những gì đã xảy ra trong đêm hôm ấy, cô chỉ đột ngột nhận ra những đau đớn thể xác và đối diện với sự thật giờ đây cô không còn là con gái nữa. Tất cả như cơn lốc không được dự báo trước, càn quét qua cuộc sống của cô, cuốn phăng mọi tin tưởng và hi vọng.
Những ánh sáng của bầu trời bắt đầu gay gắt chiếu vào mắt cô. An Vi thấy khóe mình cay cay và toàn bộ cơ thể rã rời. Lúc này băng qua đường, nếu có một chiếc xe tải lao đến, cô cũng không đủ sức để trốn chạy nữa.
Máu như rút dần trong cơ thể cô. Cảnh vật nhạt nhòa trước mắt. An Vi đấm đấm vào trán mình với mong muốn mọi thứ sẽ trở lại bình thường nhưng càng lúc càng tệ. Gối cô chùng xuống và cô không biết gì nữa... An Vi mở mắt thì thấy mình nằm trên ghế sofa của một căn phòng nhỏ. Những tập tài liệu xếp đầy hai bên giá. Chiếc máy tính cá nhân đang mở. Cô cựa mình ngồi dậy.
- Chắc em bị tụt huyết áp, rất may là mọi việc không quá nghiêm trọng. - Minh Huy ân cần đỡ An Vi ngồi dậy.