
ngạc thốt lên.
Mặt tôi đỏ lựng lên, lần đầu tiên trong đời tôi được người khác giới khen là xinh đẹp, hơn nữa cái người khác giới này lại chính Nam Trúc Du cực kì đẹp trai và quyến rũ.Vì vậy trái tim tôi như đang dâng trào cảm
giác vui mừng và hạnh phúc.
Tôi nhẹ nhàng thở phào rồi thò tay giật phắt bộ tóc giả trên đầu
Trúc Du xuống: “Nam Trúc Du, mặc dù nói là mỗi lần chải chuốt đều không
phải tự bản thân anh làm, nhưng lần sau anh đừng để cho người ta tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm như vậy. Bản thân anh cũng phải đưa ra ý
kiến của mình chứ! Ít nhất thì cũng đừng có đội cái bộ tóc giả phô
trương quá mức như thế này nữa!”
Tôi kiễng chân, vuốt vuốt những lọn tóc đen nhánh của anh vào
nếp.Tóc của Nam Trúc Du rất mềm, lại mượt nữa, khiến cho những ngón tay
tôi như có cảm giác đang chạm vào một tấm lụa mềm mại vậy. Khóe môi tôi
khẽ nhếch lên, cảm thấy bản thân mình rất thích giúp cái anh chàng ngốc
này chỉnh sửa lại đầu tóc.
“Ha ha,Tiểu Vũ à, em thật là tốt bụng!”, Nam Trúc Du ngốc nghếch để
yên cho tôi vuốt lại tóc cho anh, mỉm cười tươi tắn, đôi mắt dài cong
lên thành hình trăng khuyết, trông thật là đáng yêu!
“Nhưng mà Tiểu Vũ à, em không thích cách trang điểm của anh hôm nay sao?”
Hài, cái anh chàng này, lúc nào cũng hồn nhiên như vậy nhưng cũng rất biết quan tâm đến người khác.
“Anh cứ nghĩ là em sẽ thích cơ, thế nên suốt cả dọc đường anh cứ cố
gắng phớt lờ những ánh mắt hiếu kì của người đi đường, để nguyên bộ tóc
giả đó đến đây! Nếu như Tiểu Vũ đã không thích thì lần sau anh sẽ không
đội nó nữa!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, thật thà nói.
Lần hẹn sau ư? Tôi chợt khựng lại, ngây người nhìn anh, lần hẹn sau ư?
Tôi làm sao còn có thể có lần hẹn sau với Nam Trúc Du cơ chứ? Nói đùa à, 10 vạn nhân dân tệ cho một lần hẹn hò, cho dù tôi có là đại tiểu thư
của nhà họ Lâm cũng không thể nào gánh vác nổi.
“Lần hẹn sau ư? Đại tiểu thư, cô thật sự đang hẹn hò với gã này đấy à?”, một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Hả, giọng nói này là của…
“Phác Tùng Bình, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”, tôi ngoảnh đầu
lại, nhìn thấy Phác Tùng Bình đã đứng bên cạnh không biết từ lúc nào,
đang nhìn tôi và Nam Trúc Du bằng ánh mắt thê lương.
Hài, cái gã này sao trông bộ dạng cứ như vừa bị bại trận quay về ấy!
“Đương nhiên là tôi phải xuất hiện ở đây rồi!”, Phác Tùng Bình nhìn tôi, thản nhiên nói, “Bởi vì tôi là vệ sĩ của cô mà!”
Hả, vệ sĩ? Ôi trời, đất đá như đang ào đổ xuống đầu tôi.
“Cậu là vệ sĩ của Tiểu Vũ à? Thế thì có phải cậu cũng giỏi võ như ở
trên ti vi không?”, khi tôi còn đang ngẩn ra chưa biết trả lời ra sao
thì đôi mắt của Nam Trúc Du đã sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy sùng bái, chạy
lại hỏi han Phác Tùng Bình.
Ôi trời đất ơi, Nam Trúc Du ơi là Nam Trúc Du!
“Đương nhiên rồi, nếu như võ công không giỏi thì làm sao tôi bảo vệ
tiểu thư được!”, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt tôn sùng của người khá,
Phác Tùng Bình vỗ ngực tự hào, kiêu ngạo nói.
“Đúng thế!”, Nam Trúc Du gật đầu phối hợp.
“Tôi nói cho cậu biết, Phác Tùng Bình tôi đây từ nhỏ đến lớn chỉ có
mỗi quyết tâm là phải bảo vệ tiểu thư!”, nhìn thấy Nam Trúc Du có vẻ
phối hợp ăn ý với mình, Phác Tùng Bình càng được dịp lên mặt. Cậu ta
quàng tay qua vai Nam Trúc Du, hào hứng kể tiếp: “Để có thể làm bảo vệ
cho tiểu thư, ngay từ năm lên hai tuổi tôi đã đến Lâm Nguyên Đường để
học võ rồi!”
Hai tuổi đã bắt đầu học võ ở võ quán nhà tôi ư? Những lời nói khoe
khoang như thế này chỉ có Phác Tùng Bình mới có thể nói ra miệng được.
Nhưng Nam Trúc Du ngốc nghếch đâu có biết rằng đó chỉ là điều khoe
khoang, người ta nói gì anh ấy tin nấy, đã thế lại còn tỏ ra vô cùng
sùng bái nữa chứ.
Hai người này, xét trên một phương diện nào đó, thật sự là phối hợp khá ăn ý!
“Phác Tùng Bình!”, tôi xoa xoa vào hai thái dương đang bắt đầu đau
nhức, cắt đứt câu chuyện của hai anh chàng này, “Tôi đang hẹn hò chứ
không phải là tìm người đánh nhau, thế nên không cần có vệ sĩ đi
theo.Cho nên cậu có thể về nhà được rồi!”
“Hẹn hò?”, nghe thấy tôi nói vậy, Phác Tùng Bình thốt lên kinh ngạc,
lập tức đẩy ngay Nam Trúc Du ra xa, “Đáng ghét thật, tôi đã sớm biết cái gã này chẳng phải tốt đẹp gì! Lại còn ra vẻ sùng bái tôi nữa chứ, rõ
ràng là đang ra chiến thư với tôi mà!”
Vội vàng xắn tay áo lên, Phác Tùng Bình trợn mắt nhìn Nam Trúc Du như chuẩn bị nhảy bổ vào đến nơi.
Nam Trúc Du chớp chớp mắt, ngây người nhìn Phác Tùng Bình, vẻ mặt bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ặc ặc, tôi đứng bên cạnh lấy tay lau mồ hôi trên trán: hai cái người
này, một người tính cách đơn giản, hiền hòa đến đáng yêu, một người lại
dễ bị kích động, hoàn toàn hành động theo cảm tính. Khi hai người này
chạm trán nhau, thế giới không loạn mới kì lạ!
“Có phải anh muốn thể hiện tài năng ngay tại đây không?”, nhìn thấy
bộ dạng như sắp đánh nhau của Phác Tùng Bình, đây là khả năng duy nhất
mà Nam Trúc Du nghĩ đến.
“Rắc…rắc…”, hai tay Phác Tùng Bình nắm chặt lại, từ từ xuống tấn.
“Cậu điên à, ai lại đi biểu diễn tài nghệ cho kẻ thù xem?”, Phác Tùng Bình chịu