
Taek Gi định gõ cửa, Ji Hyeon ngồi dậy, nhưng lại thấy Taek Gi
chần chừ rồi bỏ đi, một lát sau thì nghe thấy tiếng cửa phòng Taek Gi đóng lại.
“Muốn nói gì thì cứ nói đi chứ...”
Ji Hyeon lầm bầm có vẻ tiếc nuối rồi lại nằm xuống.
Ông gọi điện bảo hôm sau về, song như thần tốc, ông về nhà
từ trước bữa sáng, mang theo vẻ đáng sợ vào phòng và đóng sập cửa lại như muốn
đập nát nó, ông ngồi trong phòng một hồi lâu rồi lại đi ra vườn. Hình như trong
chuyến du lịch, ông với bà đã xảy chuyện gì đó khiến cơn nóng giận của ông bốc
tới cực điểm. Mời ông ăn sáng thì ông hét toáng lên, sau đó chẳng nói chẳng
rằng bỏ ra ngoài vườn nho. Có lẽ tại ngồi yên trong phòng thấy có lỗi, nên ông
đã ra ngoài. Mấy chàng trai làng bên chào ông, ống cũng chỉ đáp lại kiểu nửa
vời, sau đó lại toàn luôn miệng rầy la họ và mấy bà cô nữa.
“Ông chủ vườn sao thế nhỉ? Vô duyên vô cớ sao lại khiến
người tức lộn cả ruột lên thế này?” Bà cô lớn tuổi nhất nhìn ông và nói, khi
ông đang mắng nhiếc với những lý do giời ơi đất hỡi.
“Ai mà biết được chứ.”
“Thật kỳ quặc!”
Trong khi các bà cô liếc nhìn ông, mỗi người một câu bàn tán
thì Ji Hyeon và Taek Gi nghe ông mắng mà chẳng nói một lời nào.
“Đưa cái này cho bà ấy giùm ta rồi về đây.”
Ồng gọi Ji Hyeon ra một góc và chìa ra cho cô một chiếc
phong bì.
“Gì thế ạ?”
“Không cần biết. Có biết cái bà đã cho kim chi không?”
“Dạ biết ạ.”
“Mang cái này sang đưa cho bà ấy đi.”
“Vâng,”
Ji Hyeon cầm phong bì ông đưa rời khỏi vườn.
Tò mò, Ji Hyeon nắn thử phong bì thì thấy bên trong không
phải tiền mà là một lá thư, dù rất muốn xem nhưng cũng chẳng thể nhòm ngó gì
được vì ông đã dán kín lại rồi.
Đường đến nhà bà xa tít tắp. Ji Hyeon hổn hển cuốc bộ đến
trước cổng liền dừng lại gọi bà. Bà mở cổng, nhìn Ji Hyeon, hẳn đã có chuyện
xảy ra với ông bà, cho nên bà mới phải lấy khăn chườm đầu như vậy.
“Con đến đây có việc gì?”
“Ông bảo con mang cái này đến cho bà ạ.”
Ji Hyeon bước tới bên hiên nhà, ngồi xuống rồi đưa phong bì
thư cho bà.
“Cái gì vậy?”
“Con cũng không biết đâu ạ.”
“Về bảo ông, bà không nhận. Đi đi, đi về đi.”
“Bà nhận đi ạ. Con mà mang về thế nào ông cũng nổi giận lôi
đình. Từ sáng sớm về, ông đã bắt đầu nổi cáu rồi, đến giờ ông vẫn tiếp tục giận
dữ ở ngoài vườn đấy ạ.”
“Ta mặc xác cái đầu bốc hỏa của lão.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện gì chứ. Ông ta lại không kiềm chế được bản tính hung
hăng.”
“Thôi bà nhận đi ạ. Con mà mang về chắc ông tức long sòng
sọc lên mất.”
“Giời ạ, nhìn mà phát bực! Có mỗi ông biết tức giận thôi
hả?”
Đột nhiên bà cũng nổi giận chẳng kém gì ông.
“Thôi con về đây, bà ơi.”
“Về nói với ông ấy đến đây mà đưa, ta ghét kiểu thế này lắm,
bảo ông ấy đừng có lộn xộn nữa.”
“…”
Ji Hyeon không thể nhận lời sẽ thưa lại với ông theo đúng
những lời bà nói được, nên đành cười gượng rồi rời khỏi nhà bà.
Ji Hyeon vẫn băn khoăn, không hiểu vì sao ông bà đi du lịch
cùng nhau lẽ ra phải rất vui vẻ mà cuối cùng lại thành ra thế này, cô thấy bứt
rứt vì chưa thể tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì.
“Người già mà cũng hẹn hò, cũng giận dỗi cáu kỉnh. Thú vị
thật!”
Ji Hyeon bật cười, dù gì cô vẫn cảm thấy ông bà thật đáng
yêu.
Ji Hyeon vừa hồi tưởng lại chuyện xích mích giữa ông và bà,
vừa cười khúc khích đi về phía vườn nho, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng máy
cày, quay lại thì nhận ra đó là Ho Jun.
“Cô đi đâu về đấy?”
“Có chút việc ông tôi nhờ ấy mà. Anh ra vườn ạ? Anh chở tôi
đi nhờ với nhé?”
“Mao lên đi nào.”
Ji Hyeon cảm thấy thật may mắn khi không phải cuốc bộ về
vườn dưới cái nắng chói chang, cô lập tức leo lên máy cày.
“Anh đi đâu về vậy ạ?”
“Tôi đi mua kem. Mua cả rượu và bia nữa đây.”
“Đến giờ ăn lót dạ rối nhỉ.”
“Vâng. Cô ăn một que kem nhé.”
“Thôi, đến nơi rồi ta cùng ăn mới phải.”
“Tôi nghe Taek Gi nói, hình như, bác Kim chủ vườn bảo cô về
đây là để giao lại vườn nho phải không?”
“Dạ vâng.”
“Vậy cô nhận vườn rồi thì có còn sống ở đây nữa không?”
“Không ạ, thế sao được ạ... phải về Seoul chứ.”
“Thế cô bán vườn đi à?”
Ho Jun hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Việc đó tôi vẫn chưa nghĩ đến.”
Thành thật mà nói, Ji Hyeon dự tính ngay khi ông giao đất cô
sẽ lập tức bán luôn rồi bay về Seoul, nhưng không thể nói thẳng nói thật như
vậy được.
“Ông bảo ông sẽ giao lại đất cho tôi với điều kiện tôi phải
về đây làm vườn từ một đến hai năm. Vậy nên khi nào ông giao đất, tôi mới tính
đến chuyện tiếp theo.”
“Thế cô chỉ ở đây một thời gian thôi à.”
“Chắc là vậy ạ. Tôi định qua mùa nho sẽ quay trở Seoul. Tầm Trung thu ấy.”
“Ừm… Tôi muốn hỏi là, có phải cô đang hẹn hò với Taek Gi
không?”
“Không phải đâu!”
Thấy Ji Hyeon xua tay phủ nhận, nét mặt Ho Jun rực rỡ hẳn
lên.
“Anh Taek Gi có bạn gái rồi.”
“Thế à. Vậy mà tôi cứ tưởng Taek Gi và cô Ji Hyeon đang yêu
nhau chứ lại.”
“Không phải đâu. Anh Ho Jun có bạn gái chưa ạ?”
“Bạn gái gì, tôi chưa có.”
“Anh cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi nhỉ?”
“Đến tuổi rồi. Có điều tôi vẫn muốn từ từ hẵng tính.”
“Vâng…”
Lập gia đình thì cứ từ từ hẵng tính thế nào được. D