XtGem Forum catalog
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324311

Bình chọn: 8.5.00/10/431 lượt.

của Văn Sơ đã rạch đúng vết thương cũ trong lòng, về tình yêu không được chấp nhận của mình, về người phụ nữ vĩnh viễn không thuộc về mình......

Quả thật, Văn Sơ đã nghe mọi lời Lỗ Như Hoa nói với Dạ Nhiên, nhất là câu “không để tâm”.

Đáng tiếc là, điều Lỗ Như Hoa không để tâm nhất, cũng chính là thứ mà Văn Sơ để tâm nhất. Trong lòng hắn đắng chát. Kể từ lúc Văn Lược Ngữ về nước, tim hắn vẫn không ngừng thấp thỏm. Hắn rất sợ tình cảm giữa hắn và Lỗ Như Hoa không được cha hắn thừa nhận. Từ nhỏ đến lớn, Văn Sơ cũng không thiếu người theo đuổi, nói đến chuyện tình cảm, hắn vẫn cảm thấy mình có thể tuỳ ý yêu hoặc không yêu. Nhưng từ khi gặp Lỗ Như Hoa...... Nghe cô nói những lời ấy, hắn mới hiểu ra mình ngây thơ đến thế nào, cái gọi là yêu hoặc không yêu tuỳ thích, chỉ vì chưa từng bỏ ra mà thôi.

Hoá ra một khi đã thật sự cho đi tình cảm, nghĩa là không thể lấy lại, đó là tấm vé một chiều.

Lần đầu tiên, Văn Sơ nghiêm túc nhìn nhận lại mối quan hệ giữa hắn và Lỗ Như Hoa. Nhưng bây giờ, lại xuất hiện Dạ Nhiên chắn giữa. Hắn có thể hiểu được sự mệt mỏi của cô. Nhưng đối tượng mà cô lựa chọn để bộc phát, vì sao không phải hắn mà là Dạ Nhiên ?

Người khiến Văn Sơ khổ sở không phải Dạ Nhiên, mà là Lỗ Như Hoa.

Cũng như những lần trước, Lỗ Tự Ngọc đột nhiên phát bệnh, nhìn qua thì tưởng như bọn họ lo sợ thái quá. Chỉ có Văn Sơ, Lỗ Như Hoa, Dạ Nhiên, thầy Thụ Thạch biết, nếu thật sự không phẫu thuật, sinh mệnh Lỗ Tự Ngọc có lẽ chỉ còn duy trì được nửa năm.

Trước ngày nghỉ đông cuối cùng một ngày, Lỗ Tự Ngọc xuất viện, như một người khoẻ mạnh bình thường.

Tất cả những chuyện phát sinh trong ngày hôm ấy, không ai nhắc lại nữa. Lỗ Như Hoa và Văn Sơ ở trong trường vẫn là một đôi, phải chịu sự chú ý của mọi người. Hai người cùng ăn, cùng tản bộ bên hồ, trong lúc vô tình cũng thoải mái cười đùa, nhưng khi nói xong lời bỡn cợt, người nghe hoảng hốt, người nói cũng hoảng hốt. Thi thoảng cũng hôn nhau, nhưng cả hai bờ môi đều lạnh lẽo, cảm giác ngọt ngào trước đây dường như đã lạc ở một góc nào đó trong lòng, không biết đến khi nào mới có thể trở về.

Thời gian, thành hao chữ cấm kị nhất trong những câu chuyện. Nửa năm, giống như một lời nguyền rủa không may. Văn Lược Ngữ trước khi lên máy bay đề ra cho Văn Sơ kỳ hạn cuối nửa năm. Bác sĩ cũng tiên đoán thời gian sống của Lỗ Tự Ngọc là nửa năm.

Đêm ấy, những lời của Lỗ Như Hoa với Dạ Nhiên khi đứng ở cổng bệnh viện, Văn Sơ nhớ kỹ từng câu, gần như lúc nào cũng nghĩ tới. Lỗ Như Hoa gọi cảm giác của cô với Lỗ Tự Ngọc là hàng vạn con kiến bò theo mạch máu. Cô nói Dạ Nhiên không hiểu cảm giác chờ chết là thế nào.

Nhưng Văn Sơ nghĩ có lẽ hắn hiểu. Bởi vì hàng vạn con kiến kia hình như cũng đang bò dọc theo những mạch máu của hắn. Tình cảm với Lỗ Như Hoa cuối cùng sẽ ra sao ? không khiến hắn cảm thấy sợ hãi nhiều, cái mà hắn sợ là đến một ngày Lỗ Như Hoa sẽ tuyên án : Văn Sơ, chúng ta xong rồi !

Thật ra yêu một người không phải là điều đáng sợ, cái đáng sợ là bởi vì yêu người ấy, đến tự tin cũng không còn. Cái đáng sợ không phải là không có trái tim, mà là trái tim người ấy không đặt lên bản thân mình.

Mùa xuân.

Hoa nở.

Lớp kiến trúc của Lỗ Như Hoa đã gần hết một năm, trường đại học S cuối cùng cũng làm một chuyện khiên cho những sinh viên thuộc chuyên ngành buồn tẻ này cảm giác được một thứ có thể gây hứng khởi : Du lịch ngoại khoá.

Địa điểm du lịch ngoại khoá của khoa kiến trúc có rất nhiều, mặc kệ là mạn Bắc hay là Giang Nam, chỉ cần có công trình kiến trúc hoặc di chỉ kiến trúc cổ, đều được đưa vào danh sách. Dù sao ở trường S từ chi phí hay con người cũng luôn may mắn, hơn nữa sinh viên tốt nghiệp trường S phần đông là những người thật sự tài giỏi, nên chủ quản những nơi được đưa vào danh sách đều bật đèn xanh.

Lỗ Như Hoa vốn không muốn đi, nhưng lại không thể không đi. Lỗ Tự Ngọc luôn nhắc cô tham gia những hoạt động kiểu này, hơn nữa, chỉ đi có hai tuần, cậu cam đoan sức khoẻ sẽ không xảy ra vấn đề.

Về ý kiến của Văn Sơ, cũng là cổ vũ cô đi. Những ngày gần đây, Lỗ Như Hoa gầy đi thấy rõ, nụ cười trên mặt cũng không còn như cũ, ngay cả ánh mắt cũng luôn hoảng hốt. Nếu cô vẫn tiếp diễn tình trạng như vậy thật sự không ổn.

“Anh giúp em chăm sóc Tự Ngọc được, không sao, chỉ hai tuần thôi mà.” Văn Sơ hơi nhíu mày, gắp sườn cho Lỗ Như Hoa. Đang giờ cơm trưa, hắn lôi kéo bắt cô đi ăn, tuy trường S cũng có căn tin, nhưng hai người ngồi ở căn tin chỉ chuốc lấy những ánh mắt chăm chăm của thiên hạ.

Với điều này, Văn Sơ rất buồn bực, người khác yêu đương, hắn cũng yêu đương, vì sao chỉ có mình hắn là như phải yêu đương dưới cặp mắt của tất cả mọi người trên thế giới?

“Em cảm thấy, du lịch ngoại khoá cũng không quan trọng...... Có thể không đi cũng được.” Lỗ Như Hoa ngượng ngùng mỉm cười, “Em không phải lo lắng cho Tự Ngọc, nó không phải là vấn đề, thật sự không phải, nhưng mà......”

“Không có nhưng mà, quyết định rồi. À, địa điểm du lịch ngoại khoá đã định chưa, ở đâu nhỉ?” Văn Sơ thuận miệng hỏi.

“Không biết, nhưng có lẽ là vùng dân cư duyên hải phía Đông Nam. Thầy h