Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324273

Bình chọn: 10.00/10/427 lượt.

thầy của Tự Ngọc - Thụ Thạch đã thông báo trong điện thoại, đứng trước cửa phòng bệnh là một người đàn ông trẻ khá cao, thần sắc có vẻ mỏi mệt, mặt hơi xanh xao, nhìn thấy Lỗ Như Hoa và Văn Sơ, anh ta hình như thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Thầy Thụ Thạch?” Lỗ Như Hoa không biết người này, nhưng rất quen thuộc với tên của anh ta.

“ Thầy Thụ Thạch!” Văn Sơ đương nhiên biết anh ta, vội vàng hỏi, “Tự Ngọc thế nào ? Hai người không phải đi du lịch ngoại khoá sao? Trở về lúc nào ạ?”

“Các em vào xem đi, tốt hơn rồi, lúc nãy đúng là căng thẳng.” Thụ Thạch mở cửa, ra dấu cho Văn Sơ và Lỗ Như Hoa đi vào, “Cũng may không có việc gì, bằng không phải lấy roi đánh người thầy này mất.”

Lỗ Như Hoa cuống quít nói cám ơn, cũng không khách sáo, lao vào phòng bệnh.

Văn Sơ đứng lại ngay cửa, chờ Lỗ Như Hoa đi vào, mới hỏi Thụ Thạch: “Thầy, thật sự không sao ạ?”

Thụ Thạch gật đầu,“Tạm thời không sao, nhưng phải nằm lại quan sát, tôi không nghĩ bệnh tật Lỗ Tự Ngọc không ổn định đến vậy. Lỗ Như Hoa là bạn gái em sao? Tôi nghĩ...... Em nên nhắc nhở cô ấy chuẩn bị tâm lý, ban nãy bác sĩ nói...... Không thể kéo dài hơn nữa, nếu có thể, nên mau chóng phẫu thuật.”

“Phẫu thuật......” Văn Sơ nhíu mày, nhìn vào trong, Lỗ Như Hoa đã ngồi trên giường Lỗ Tự Ngọc, cúi người nhìn chăm chăm vào cậu, cậu dường như không tỉnh, trên mũi còn còn gắn ống thở, bên cạnh giường là một đống lớn máy móc, chỉ nhìn qua cũng đủ làm cho chân người ta như nhũn ra.

Hoá ra Lỗ Tự Ngọc bệnh cần phẫu thuật, sao Lỗ Như Hoa chưa từng nói với hắn? Cô không muốn được giúp đỡ? Bởi vì tiền sao?

Nghĩ đến tiền, Văn Sơ vội hỏi anh ta: “Thầy, tiền nằm viện là thầy ứng trước phải không? Em cám ơn thầy.”

“Không, không phải tôi!” Thụ Thạch lắc đầu, “Là bạn tôi, à...... Chắc cậu cũng biết đấy, cậu ấy và bệnh viện này vốn rất thân quen, tôi nhờ cậu ấy gọi điện trước, cho nên phòng bệnh và bác sỹ đều được chuẩn bị kỹ càng.”

“Ai ạ?” Văn Sơ nghi hoặc.

“ Dạ Nhiên.” Thụ Thạch trả lời tắt, “Cậu ấy vẫn còn ở đây, chắc đang nói chuyện với bác sỹ, em muốn gặp cậu ấy không?”

Văn Sơ giật mình, lại là Dạ Nhiên...... Là tôi nhạy cảm sao? Đối với anh, chuyện đầu tiên tôi cần lo lắng là ánh mắt của cha Văn Sơ phải không?, không bao giờ! Vào lúc này, bất cứ ánh mắt kẻ nào cũng đi gặp quỷ hết đi! Nếu bây giờ có một trái tim phù hợp cho Tự Ngọc làm phẫu thuật, tôi tự bán mình cũng chẳng sao, huống chi là vay tiền?

Trong phòng bệnh, Lỗ Tự Ngọc tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc. Văn Sơ đỡ người cậu nửa ngồi nửa nằm lên thành giường, không biết an ủi thế nào.

“Chị tôi đâu?” Lỗ Tự Ngọc cố gắng tươi cười, nhưng nụ cười không có vẻ gì cho thấy cậu đã khoẻ lên.

“Đến phòng bác sỹ trao đổi một chút, lập tức về ngay.” Văn Sơ cầm ghế đặt xuống sát giường bệnh, cố gắng nói thật thoải mái.

Lỗ Như Hoa đã đi tìm bác sĩ, cô nóng lòng muốn biết tình trạng hiện giờ của Lỗ Tự Ngọc. Có lẽ Dạ Nhiên cũng đang ở đó, Thụ Thạch nói, anh ta quen biết với vị bác sỹ có vai vế nhất ở bệnh viện.

Dạ Nhiên sao lại nhiều bạn bè đến thế? Vì sao anh ta có khả năng đến thế? Còn mình? Ngay cả an ủi cũng không biết cách diễn đạt, chỉ có thể giúp Lỗ Như Hoa coi chừng Lỗ Tự Ngọc. Vừa nghĩ đến đó, Văn Sơ cảm thấy vừa buồn vừa hốt hoảng.

“À......” Lỗ Tự Ngọc gật đầu rất khẽ, “Thật ra bác sỹ cũng chỉ nói chút chuyện cũ, chị hai chỉ làm chuyện thừa.”

Văn Sơ nóng nảy phản bác: “ Lỗ Tự Ngọc, bệnh của cậu cuối cùng...... Không thể phẫu thuật sao? Chị cậu buồn vì chuyện tiền mổ? Nếu có thể phẫu thuật, tôi......”

“Không đơn giản như vậy!” Lỗ Tự Ngọc lắc lắc đầu, “Khi tôi còn nhỏ, bác sĩ đã nói tôi không thể sống quá 20 tuổi, ha ha, xem ra lời ông ấy nói không sai, số lần tôi xỉu hình như càng ngày liên tục, tôi cũng quen rồi, chỉ tội cho chị hai. Đôi khi tôi thật sự hy vọng, khi phát bệnh không bao giờ tỉnh lại nữa có lẽ còn tốt hơn.”

“Toàn bộ tâm trí Như Hoa đều để trên người cậu, nếu cậu thật sự không tỉnh lại, cô ấy cũng......” Văn Sơ cười khổ, vỗ vai Lỗ Tự Ngọc, “Đừng nói chuyện ngốc ngếch nữa.”

“Tôi biết, nên tôi đã cố hết sức để sống!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười, “Văn Sơ, có những chuyện tôi không thể nói với chị, nhưng thật tốt, có cậu ở bên chị ấy, cậu có biết loại cảm giác đó không? Chị hai cố sức để sống, tôi cũng vậy, cậu nói chị hai chống đỡ cho tôi, cậu không phải là người chống đỡ cho chị tôi sao? Cảm giác đó thật kỳ lạ, với chị hai, chỉ cần tôi sống, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Cho nên tôi phải sống, cố sức mà sống, nhưng tôi thật sự rất mệt, mỗi lần ngất xỉu, hoặc là không thở nổi, tôi đều suy nghĩ không biết nên tiếp tục nữa không? Ha ha, thật ra mệt mỏi nhất, là vì lo lắng không biết có nên cố nữa hay không. Cậu hiểu chứ?”

Văn Sơ kinh ngạc nhìn Lỗ Tự Ngọc, hiểu mà như chưa hiểu, hơi gật đầu. Nói thật, hắn không thể cảm nhận được loại cảm giác đó là như thế nào, không lẽ chuyện sống chết còn phải đi do dự sao? Không phải mỗi người đều cố gắng để sống sao? Nếu hắn có thể hiểu phần nào, thì đó là khi nhìn vào cách mà hai chị em Như Hoa Tự Ngọc này cố để sống sót và sống tốt, hắn đã thấy những điề


The Soda Pop