XtGem Forum catalog
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324255

Bình chọn: 9.00/10/425 lượt.

thể không thích một người hoàn hảo như vậy, ngay cả Lỗ Như Hoa cũng......

Lỗ Như Hoa ngạc nhiên nhìn Văn Sơ, Văn Sơ như vậy không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, khi hắn tức giận luôn luôn như thế, chữ chữ bén nhọn, lời lời áp bức, nhưng...... Hắn biết người giả làm gấu trúc kia là cô sao, “Anh đã nhận ra em, vì sao không gọi? Là sợ em làm anh xấu hổ phải không? Văn Sơ, cuối cùng anh vẫn để ý.”

Hiểu lầm và hiểu lầm, Lỗ Như Hoa nghĩ Văn Sơ biết cô ở trang phục gấu trúc, còn Văn Sơ chỉ nghĩ đến Dạ Nhiên......

“Cô vừa nói gì?” Văn Sơ nhăn mặt, không giận mà cười lạnh, “Thế nào lại là sai lầm của tôi? Thế nào mà người đúng luôn phải là cô? Lần này cũng là tôi không đúng sao? Chẳng lẽ nói dối là tôi sao? Cô hỏi tôi làm sao mà biết, có trách thì trách anh Dạ Nhiên vì muốn tránh tôi, vội vàng đến mức di động rơi cũng không biết!”

Văn Sơ đùng đùng đưa di động Dạ Nhiên ra, coi là chứng cớ.

“Anh......” Lỗ Như Hoa ngơ ngẩn nhìn điện thoại, bắt đầu tức tối, vừa định hỏi cho rõ ràng, di động của cô đột ngột vang lên không đúng lúc.

Văn Sơ giúp Lỗ Như Hoa lấy điện thoại. Tiếng hát của hắn lúc này có vẻ chói tai và buồn cười.

Lỗ Như Hoa đẩy tay hắn đang nắm tay cô, ấn nút nghe, “A lô?”

“Xin hỏi có phải Lỗ Như Hoa không?” Một giọng nam xa lạ, khách khí, lễ phép, ôn hòa.

“Là tôi, anh là…” Lỗ Như Hoa cố giữ giọng thật bình thường, nhưng qua âm thanh của người vừa gọi điện cô không đoán được là ai.

“Tôi là Thụ Thạch, thầy của Lỗ Tự Ngọc, chúng tôi đang ở bệnh viện Hoà Bình, bệnh tim của Tự Ngọc bộc phát, tôi từ trạm xe lửa đưa thẳng cậu ấy tới bệnh viên, tạm thời không ổn lắm, em mau đến đây đi.”

Bàn tay nắm điện thoại của Lỗ Như Hoa trong nháy mắt lạnh toát, “Bệnh tim bộc phát,...... Bệnh tim của Tự Ngọc bộc phát,......” Chỉ vài chữ đơn giản cũng đủ làm cho cô hồn bay phách lạc, sao lại như thế, em cô đã về? Vì sao không gọi điện thoại? Làm sao có thể tái phát bệnh tim...... Làm sao lại bị đưa vào bệnh viện...... Trong đầu ong ong, thậm chí quên nói cám ơn, chỉ thầm thì số phòng Tự Ngọc đang nằm…. Tầng mấy, cô ngắt điện thoại, thân thể cũng bất giác run rẩy không ngừng.

“Sao vậy?” Văn Sơ nhìn ra Lỗ Như Hoa khác lạ, bất giác lo lắng.

“Đưa...... Đưa em đến bệnh viện đi, bệnh viện Hoà Bình, Tự Ngọc bị bệnh.” Lỗ Như Hoa không còn tâm trạng cãi nhau với Văn Sơ, lắp bắp cầu khẩn.

Văn Sơ ngớ ra một lúc, lao vào phòng cầm chìa khóa xe, kéo Lỗ Như Hoa đi, tin tức thình lình xảy ra làm cho mọi thứ không còn quan trọng, giải thích, hiểu lầm, Văn Sơ rất hiểu, trong lòng Lỗ Như Hoa, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khoẻ Lỗ Tự Ngọc.

Con đường đến bệnh viện không phải là gần, lại giữa lúc cao điểm, xe cộ rất nhiều. Xe Văn Sơ xe không thể nào tăng tốc, gần như phải “đùn đẩy” để tìm cách tiến về phía trước.

Văn Sơ nhìn về phía Lỗ Như Hoa đang ngồi ở ghế phụ, từ lúc lên xe cô không nói chuyện, ánh mắt đăm đăm nhìn về con đường phía trước, dường như cho rằng nếu cô nhìn như vậy, có thể khiến con đường trở thành thẳng tắp.

Hắn không thể ngừng giơ bàn tay phải nắm tay cô, tay cô vẫn lạnh lẽo, trong khi gương mặt bị hơi ấm của điều hoà trong xe làm cho đỏ bừng.

“Sẽ không việc gì đâu.” Văn Sơ an ủi, lại chán nản phát hiện từ ngữ của hắn thiếu thốn tới đáng thương. Sau đó cần phải nói gì? Dường như nói gì cũng đều là vô nghĩa.

Lỗ Như Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, gật đầu.

Có lẽ Văn Sơ không biết, có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết, một câu an ủi đơn giản của hắn, làm Lỗ Như Hoa cảm thấy một nỗi ấm áp chưa từng có trong nhiều năm như vậy, Lỗ Tự Ngọc không phải lần đầu tiên phát bệnh, nhưng mỗi lần phát bệnh chỉ có một mình Lỗ Như Hoa chống đỡ, cô rất sợ có một ngày cô không còn sức để mà chống đỡ tiếp, bởi vì tuổi tác cũng có liên quan, Lỗ Tự Ngọc mỗi lần nằm viện đều có thể sẽ vĩnh viễn ra đi.

Một tiếng chuông xa lạ vang lên, Văn Sơ sửng sốt, đến lúc kịp phản ứng mới biết đó là tiếng chuông điện thoại Dạ Nhiên.

Văn Sơ nhìn một lúc rồi nghe máy, một dãy số xa lạ, “A lô?”

Bên kia không nói, trong vài giây, không khí như trầm đi.

“ Văn Sơ? Là em sao?” Thanh âm trầm thấp, lôi cuốn, hơi do dự, nhưng Văn Sơ không xa lạ, Dạ Nhiên.

“Là em.” Văn Sơ trả lời, không cam lòng cho lắm.

“Điện thoại của anh sao có thể......”

“Em nhặt được.” Văn Sơ trả lời lạnh băng, “Thế giới này thật là nhỏ.”

Bên kia đầu dây, Dạ Nhiên lại trầm mặc.

“Em đang bận, khi nào xong việc sẽ nói tiếp, gặp anh sau.” Văn Sơ cúp điện thoại, bất giác quay nhìn Lỗ Như Hoa, cô vẫn chăm chú nhìn vào con đường trước mặt, dường như không hề để ý câu chuyện giữa hắn và Dạ Nhiên.

Văn Sơ bỗng nhiên cảm thấy bi ai, hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn phải luôn phỏng đoán xem cô đang nghĩ gì, lẽ nào bởi vì hắn là người yêu trước?

Mười phút sau, xe đậu tại cổng bệnh viện.

Bệnh viện Hoà Bình là bệnh viện nổi danh không chỉ trong thành phố S mà trong cả nước, nhất là khoa tim mạch, Lỗ Như Hoa phải cảm thấy thật may mắn vì Lỗ Tự Ngọc được đưa thẳng đến đây, nếu là bệnh viện nhỏ khác, chỉ sợ sẽ phải chờ lâu.

Lỗ Như Hoa đã quá quen thuộc đường, trực tiếp kéo Văn Sơ chạy đến tầng 7 mà