
y muốn điên lên.
Trong túi áo khoác có một cái hộp nhỏ, là quà Noel, hắn định đêm nay sẽ tặng Lỗ Như Hoa. Văn Sơ đã chọn rất lâu mới tìm được con búp bê thủy
tinh này - một cô bé con đầu to ôm một đĩnh vàng.
Không nhiều tiền, nhưng mắt Văn Sơ vừa nhìn đến, hắn đã muốn mỉm cười, cảm thấy con búp
bê đầu to này như được làm để mô tả Lỗ Như Hoa. Hắn mua nó không chút do dự, còn tự mình viết thiếp: Tặng Lỗ Như Hoa tham tiền.
Đây không
phải là lần đầu tiên Văn Sơ chọn quà Noel, nhưng là lần đầu tiên hắn
thực sự chọn quà, cũng mang hết tâm tư ra chọn. Hắn thậm chí còn lo lắng cả giá tiền, không dám mua quà mắc quá, vì sợ Lỗ Như Hoa không nhận.
Hắn cảm thấy hắn và Lỗ Như Hoa đã trở thành những người bạn tốt, nhưng
hôm nay “bạn tốt” lại cho hắn một sự kinh ngạc to lớn. Lỗ Như Hoa và
Tiếu Thanh biểu diễn ăn ý như vậy chẳng phải đã nói lên điều gì sao?
Không nghĩ tới việc cô đồng ý diễn văn nghệ, hóa ra là đã cùng Tiếu
Thanh làm thành một đôi. Thành đôi thì thành đôi, việc gì phải che dấu
tới giờ?
Nỗi tức giận trong lòng Văn Sơ dần dần tăng, làm hắn bắt đầu nóng mặt, lại không muốn kìm chế, lập tức lấy di động ra.
Lần này, Lỗ Như Hoa nhận điện thoại rất nhanh.
“Văn Sơ? Có gì không vậy?” Giọng nói của Lỗ Như Hoa lộ ra một chút
hưng phấn, tiếng nhạc, tiếng cười đùa huyên náo, tiếng vỗ tay vang rất
rõ trong điện thoại. Hẳn là vũ hội đã bắt đầu.
“Trong 20 phút nữa đến ký túc xá nam.”
“A?”
“Giao dịch lớn! Làm hay không tùy cô, không đến tôi bán cho người
khác!” Văn Sơ thả “mồi nhử” xong, không đợi Lỗ Như Hoa trả lời, nhanh
chóng cúp điện thoại. Lỗ Như Hoa gọi lại mấy lần cũng không nghe máy.
Cô ta còn tham gia vũ hội! Tâm tình Văn Sơ tồi tệ đến cực điểm, ly rượu không trong tay hắn lập tức bị ném ra ngoài.
Lỗ Như Hoa không làm cho hắn thất vọng. 20 phút sau tiếng đập cửa vang
lên, Văn Sơ mở cửa, Lỗ Như Hoa vẻ mặt nịnh nọt đứng nhìn hắn.
Văn Sơ kéo tay cô vào, đá cánh cửa sập lại.
“Bạn Văn Sơ, anh cố tình làm khổ tôi phải không? Trong ký túc xá người
ta ra ngoài đi chơi hết rồi, anh có biết tôi vào đây khổ sở thế nào
không? Chẳng khác nào đang phải đột nhập vào doanh trại địch quân, suýt
nữa bị giám thị nhìn thấy!” Lỗ Như Hoa oán trách.
Văn Sơ híp mắt
nhìn, mặt cô đã chùi sạch son phấn, nhưng vì hưng phấn, vẫn ửng hồng như cũ. Quần áo cũng đổi lại như bình thường, cổ vẫn là chiếc khăn quàng
đen quen thuộc.
“Có phải cô cảm thấy, khi tới gặp tôi, cô có thể mặc gì cũng được?” Văn Sơ nắm một góc khăn quàng cổ của cô, lơ đãng hỏi.
Lỗ Như Hoa đẩy tay hắn ra, lắc đầu trả lời: “Đồ này là đồ sạch, hơi cũ
một chút, nhưng tôi giặt thường xuyên mà. Còn anh, tìm tôi làm gì? Giao
dịch lớn gì?”
“Đừng quên cô đã bằng lòng làm cho tôi một chuyện.”
“A?”
“Làm người mẫu cho tôi vẽ.” Văn Sơ nói một cách lười biếng, chỉ tay lên giá vẽ.
Lỗ Như Hoa trợn tròn mắt: “Văn Sơ anh đùa phải không? Đêm nay là đêm
Noel nha, tôi muốn đi kiếm tiền, còn nhiều thanh phát sáng chưa bán hết
đâu!”
Thanh phát sáng:Làm bằng Silicon, các bạncó thể thấy trong các đêm biểu diễn ca nhạc và những dịp lễ lạc.
“Mấy thứ đó tôi mua hết!” Văn Sơ ném ví tiền qua cho Lỗ Như Hoa, “Muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”
Lỗ Như Hoa ngẩn người, khó hiểu nhìn hắn: “Anh hôm nay làm sao vậy, cãi nhau với người nhà hả?”
“Không làm sao hết, tự nhiên muốn vẽ thì vẽ. Lỗ Như Hoa, cô không phải
rất có đạo đức nghề nghiệp sao? Đã đồng ý làm người mẫu rồi thì ngồi
xuống đi. Còn tiền mua hàng, cứ theo ý cô mà lấy.”
Căn phòng chợt
im lặng, Lỗ Như Hoa cầm ví tiền, đứng yên nhìn Văn Sơ. Cô biết, hắn
không vui, rất không vui, đêm Noel này đã xảy ra chuyện gì, điều gì làm
cho hắn lại bắt đầu bộc phát cá tính của đại thiếu gia, chỉ là ...... Ví tiền của hắn làm cho Lỗ Như Hoa cảm thấy hơi đau lòng.
“Được
chưa?” Văn Sơ khách sáo nói, nhưng vẻ mặt không hề tỏ ra khách sáo,
“Phiền cô cởi áo khoác và khăn quàng cổ. Chắc cô không ngại đâu nhỉ?” Thật ra dù Văn Sơ nói gì, Lỗ Như Hoa cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ cần không phải câu này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
Nhưng lại là câu nói này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
***
“Văn Sơ, trò đùa của anh chẳng buồn cười chút nào, tôi đi đây.” Lỗ Như
Hoa bình tĩnh đặt ví tiền lên giường Văn Sơ, xoay người bỏ đi.
“Không cho đi!” Văn Sơ tức giận hoàn toàn. Lỗ Như Hoa chẳng thèm để ý
đến thái độ của hắn. Hắn không cách nào khống chế cảm xúc, cũng chẳng
nghĩ đến việc phải khống chế cảm xúc, xông về phía trước kéo tay Lỗ Như
Hoa thật mạnh.
Lỗ Như Hoa vừa sợ vừa đau. Dù tự nhủ “Văn Sơ là
Thượng Đế, không thể tức giận!” thế nào, cô vẫn cảm thấy tức giận, lại
không biết phải nói gì, cảm giác mà hắn mang đến cho cô hoàn toàn khác
với những người khác. Nếu là bình thường, Lỗ Như Hoa sẽ đánh, mắng, đấm
đá, chửi bới không ngừng. Nhưng đối mặt với Văn Sơ, ngoại trừ tức giận
chính bản thân mình, cũng không có cách nào khác, “Cuối cùng anh muốn gì chứ? Tôi đắc tội anh cái gì?”
“Bây giờ tôi muốn vẽ, ngay bây giờ!” Văn Sơ dằn từng chữ một.
Lỗ Như Hoa nhìn Văn Sơ, hắn không có vẻ gì l