
“Lỗ Như Hoa, chẳng lẽ em không thấy sao? Tôi thích em.”
Đơn giản một câu. Tôi thích em.
Nếu bây giờ Văn Sơ nói: Lỗ Như Hoa, tôi ghét cô; hoặc là: Lỗ Như Hoa,
từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi; hoặc là: Lỗ Như Hoa, đồ con
gái keo kiệt, ích kỷ, con buôn!
Nếu Văn Sơ thật sự nói vậy, Lỗ Như Hoa sẽ không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ cần không phải câu này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
Nhưng hắn lại nói câu này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
“Đừng có trừng mắt lên như vậy, tôi thật sự thích em.” Văn Sơ nhìn Lỗ
Như Hoa, hắn cố ý làm cho giọng của chính mình có vẻ thờ ơ như không,
nhưng trời biết hiện giờ hắn có bao nhiêu khẩn trương. Hắn không biết
tại sao đêm nay bỗng nhiên có dũng khí thừa nhận tình cảm với cô, nhưng
hắn hoàn toàn không hối hận khi thổ lộ điều ấy. Thích thì phải nói ra,
không phải sao?
Hắn không biết từ khi nào thì bắt đầu nhìn Lỗ Như
Hoa như một cô gái bình thường. Lần đầu tiên gặp mặt? Nhưng lần đó ấn
tượng mà cô lưu lại cho hắn chỉ là hình ảnh một con buôn không biết xấu
hổ.
Từ lần dẫn cô đến nhà Văn Phỉ, sau đó thình lình xảy ra cái kia hôn sao? Cái hôn ấy để lại cho hắn, ngoại trừ sự áy náy, chỉ có hơi
đắng chát.
Từ lúc nằm cùng cô trên cái bàn bi da trong căn phòng
nhỏ hẹp chờ qua cái đêm kinh khủng ấy? Đêm đó, ngoại trừ nằm chung, sau
đó trải qua một nỗi khốn khổ từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng trải qua,
chỉ khiến hắn cảm thấy đau lòng.
“Đúng vậy, tôi thích em, em......
Suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi!” Văn Sơ bỗng lúng túng. Trước đôi mắt trong suốt của Lỗ Như Hoa, lòng hắn càng thêm bất an. Nhưng lâm trận lùi bước không phải phong cách của hắn, nên chỉ có kiên trì tiếp tục nói. Càng
nói, tim càng mệt! Dường như hắn không phải đang thổ lộ với một cô gái
lời yêu, mà giống...... đang chở cô ta lên một con dốc cao!
“Tôi
cảm thấy em rất mệt mỏi. Tôi không quen nhìn một cô gái tự làm cho mình
thành bộ dáng như vậy. Đừng nghĩ cả ngày đạp xe là phóng khoáng. Tôi
không biết khi Lỗ Tự Ngọc nhìn thấy em đạp xe có suy nghĩ gì, nhưng lúc
đó...... lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Còn cái ba lô của em... Em cả
ngày cõng cái ba lô lớn như vậy ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện ......
Tóc cũng không chải cho gọn gàng, để rối tùm lum ...... Em còn cố ý ở
trước mặt tôi nhảy điệu Latin...... Cố ý cùng Tiếu Thanh mắt đi mày
lại...... Cố ý...... Tóm lại là tôi không muốn nhìn, không quen nhìn…
Mấy cảm giác đó, hết thảy đều là vì em, là em tạo ra, nên em phải chấp
nhận hậu quả. Em ở trong lòng tôi...... rất...... Cho nên em phải chịu
trách nhiệm với tôi. Còn chịu trách nhiệm thế nào, tôi… còn chưa nghĩ
ra. Nhưng… Em làm cho tôi quan tâm đến em, cũng như em quan tâm đến Lỗ
Tự Ngọc vậy. Như Hoa, tôi biết đêm nay em mệt mỏi, rất mệt mỏi. Em về
nghỉ ngơi đi, đừng quay lại cái vũ hội gì đó nữa.”
Run giọng nói
xong, Văn Sơ luống cuống lấy ra gói quà nhỏ, nhét vào tay Lỗ Như Hoa.
Hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lỗ Như Hoa trong lúc
nắm tay cô.
Đứng sững liếc cô một cách sợ hãi, Văn Sơ tự mắng mình
sao lại quá nhút nhát như vậy. Hắn căm ghét hành động bản thân - y như
một đứa con nít đang đòi đồ chơi. Lần đầu tiên thổ lộ tình yêu không
phải như thế, tuyệt đối không thể như thế! Lời thổ lộ của hắn phải thật
thong dong, dưới bóng trăng lãng mạn, ấm áp, chứ không phải tại một rừng cây tối tăm, lạnh lẽo như hiện tại, lại càng không thể nói năng lộn
xộn, lắp bắp như thế. Sự giáo dục mà hắn nhận được từ nhỏ hoàn toàn biến mất, còn tiếng Trung với hắn vẫn là một thứ ngoại văn (tiếng nước
ngoài), Văn Sơ dường như đã mất năng lực diễn đạt.
Hắn mạnh mẽ kéo
chiếc khăn quàng cổ của Lỗ Như Hoa, quấn lung tung trên cổ mình, nói
cứng: “Chúng ta trao đổi quà tặng, tôi biết em chưa chuẩn bị. Như vầy
đi, khăn quàng này tôi sẽ giữ. Đêm nay cứ thế, em về ký túc xá, ngủ một
giấc thật say, nhớ mở di động, ngày mai tôi đến gặp em. Còn ..... Lời
thổ lộ tôi vừa nói, em về suy nghĩ, ngày mai cho tôi câu trả lời. Em yên tâm, tôi sẽ không bắt buộc em. Nếu em cũng thích tôi thì quá tốt. Nếu
em không thích tôi...... Không, tuyệt đối không thể có chuyện đó.”
Cố gắng nói xong, Văn Sơ nhanh như chớp chạy mất, để lại Lỗ Như Hoa ngơ ngác đứng bất động tại chỗ.
Con búp bê thủy tinh rất lạnh. Lỗ Như Hoa nắm chặt nó trong tay, cúi đầu nhìn. Đây là quà tặng của Văn Sơ cho cô, món quà rất đẹp, thật sự
rất đẹp. Liệu cô có thể nhận được thứ tốt đẹp như vậy không? Có thể
không?
Cô không biết là nên khóc hay nên cười.
Hình như, mắt có rơi lệ, hơn nữa càng lau, nước mắt càng chảy dài......
Cuối cùng Văn Sơ cũng không chạy xa. Hắn trốn đi, tránh ở một gốc cây,
quan sát Lỗ Như Hoa ngẩn ngơ nhìn món quà của hắn một lúc thật lâu, rồi
theo chân cô chậm rãi đi về ký túc xá.
Hắn thấy Lỗ Như Hoa khóc, nhưng không biết nước mắt kia có ý nghĩa gì. Cô thích hắn? Hay là không?
Văn Sơ đứng dưới lầu ký túc xá nữ một hồi lâu. Hắn biết những sinh viên ra vào đều nhìn hắn không chớp mắt, nhưng vậy thì sao? Chẳng ảnh hưởng
gì đến hắn. Trên tấm khăn quàng cổ còn lưu giữ nhiệt độ c