XtGem Forum catalog
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323852

Bình chọn: 9.00/10/385 lượt.



tổn. Hắn không thể suy nghĩ, dù nghĩ cũng không nghĩ ra cách nào cứu vãn bế tắc trước mắt. Loại cảm giác bất lực này làm hắn phát điên, dường

như trong lòng có một lỗ hổng lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đổ máu,

không cách nào băng bó.

***

“Cậu vẽ không được, phải không?” Lỗ Tự Ngọc đã vào phòng tự lúc nào, đứng sau Văn Sơ.

Văn Sơ không biết trả lời thế nào, từ lúc hắn học vẽ đến giờ, chưa bao

giờ xảy ra tình huống như vậy - không thể nào hạ bút. Hắn khoanh tay

trước ngực, buồn bực đến mức chẳng muốn thở dài.

“Tôi tạm nghỉ một lúc.” Xoa tay, hắn bước khỏi phòng vẽ, Lỗ Tự Ngọc lặng lẽ theo sau.

Hai người đứng ở lầu một, bên cửa là một hành lang dài, bên phải không

có tường che, tầm mắt rất trống trải. Bên ngoài nhìn ra, là những bóng

cây, và một mảnh đất trống. Nhìn xa xa có thể thấy một góc hồ Phù Dung.

Văn Sơ tựa vào một cây cột ngoài hành lang, không nhìn về phía bờ hồ.

“Thực ra tôi cũng không vẽ được.” Lỗ Tự Ngọc bình tĩnh nói, Văn Sơ nhìn cậu một cái, lặng lẽ không trả lời.

“Tôi biết cậu vẫn thấy lạ tại sao tôi không chịu vẽ giúp chị tôi. Lý do rất đơn giản, tôi vẽ không được.” Lỗ Tự Ngọc giơ tay, nhìn những đường

chỉ tay trong lòng bàn tay, khẽ khàng, “Đã vài lần tôi vẽ chị ấy, nhưng

mỗi lần như thế chị ấy đều ngủ trước khi kịp tôi kịp vẽ nét đầu tiên,

bởi vì...... Chị ấy quá mệt. Tôi định vẽ, nhưng càng vẽ càng thấy buồn,

không biết phải bắt đầu vẽ từ đâu. Từ tay? Trên tay chị ấy toàn là vết

chai, chưa từng thấy cô gái nào trên tay nhiều vết chai như vậy. Từ mặt? Chị ấy ngủ đến độ tôi không nỡ, lúc nào cũng chuẩn bị nhảy dựng lên,

dường như rất bất an, bởi vì từ lúc nhỏ đã không ngừng mang tôi trốn

nợ.”

Đây là lần đầu tiên Lỗ Tự Ngọc nói với Văn Sơ nhiều như vậy.

Những bí mật đó... Văn Sơ nhíu mày lắng nghe, những nghi vấn trong lòng

từng chút bị khơi ra .

“Ba lô của chị...... Không biết cậu đã làm

gì, nhưng đó là quà tặng của tôi, nếu cậu đã vứt đi...... Chị hai sẽ rất buồn. Đêm đó, mặc kệ cậu nói gì với chị, thì bây giờ...... Có lẽ cũng

một phần vì tôi.”

“Tôi làm tổn thương chị cậu, chẳng lẽ cậu không hề giận?” Văn Sơ cảm thấy hơi nghẹn đắng trong cổ.

“Tôi không giận, bởi vì tôi không có thời gian.” Lỗ Tự Ngọc nhìn hắn

một cách thản nhiên, “Trái tim của tôi ... bị bệnh. Tôi không biết khi

nào thì nó sẽ ngừng đập...... Bây giờ còn sống, mỗi giây mỗi phút đều

hết sức quý giá. Cho nên, tôi không có thời gian để ghét cậu. Chị mệt

như vậy cũng bởi vì bệnh của tôi cần rất nhiều tiền trị liệu, cho

nên...... Có lẽ chị ấy tham tiền như vậy cũng do tôi. Văn Sơ, không biết cậu với chị tôi là tình cảm gì, nhưng tôi hy vọng cậu hãy đem suy nghĩ

của mình điều chỉnh lại thật đúng. Nếu là tình bạn, xin cậu hãy làm

người bạn tốt nhất; nếu là thông cảm, xin cậu cố gắng giúp đỡ; nếu...... là tình yêu, hãy yêu chị tôi hết sức có thể.”

Văn Sơ kinh hoảng

nhìn Lỗ Như Ngọc, cuối cùng biết cậu không đùa. Ánh mắt cậu vẫn như

trước, trong sáng nhưng lạnh nhạt, hoàn toàn lãnh đạm. Cậu nói về trái

tim mình, như đang nói về một câu chuyện bình thường nào đó. Cậu nói về

bệnh tình của mình cũng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy......

Cuối cùng

cũng hiểu... vì sao Lỗ Tự Ngọc chưa bao giờ tham gia các hoạt động thể

dục; vì sao Lỗ Tự Ngọc sắc mặt luôn tái nhợt; cũng hiểu ...... Vì sao Lỗ Như Hoa mải mê kiếm tiền như vậy.

Đêm đó hắn đã nói gì?

Đã

nói những lời nói tổn thương cô như vậy, lại tự nhận bản thân có có

nguyên tắc! Văn Sơ không biết những lời hắn nói gây cho Lỗ Như Hoa bao

nhiêu thương tổn. Hắn không thể suy nghĩ, dù nghĩ cũng không nghĩ ra

cách nào cứu vãn bế tắc trước mắt. Loại cảm giác bất lực này làm hắn

phát điên, dường như trong lòng có một lỗ hổng lớn, chỉ có thể trơ mắt

nhìn nó đổ máu, không cách nào băng bó.

“Cậu không vẽ được chị tôi, tôi cũng không vẽ được, coi như huề nhau!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười, vỗ vai

Văn Sơ, sau đó chậm rãi rời đi.

Trở lại phòng vẽ tranh, Văn Sơ bước chân thật khẽ, ngồi xuống cạnh Lỗ Như Hoa, lẳng lặng nhìn cô.

Không khác những gì Lỗ Tự Ngọc đã nói.

Cô ngủ không yên ổn, lông mi hơi run rẩy, lông mày cũng nhíu lại.

Hắn đã nhìn thấy nhiều gương mặt của cô - mạnh mẽ, tinh tế, thương tâm, kiều diễm, bất lực, nhưng vẻ mặt này của cô, thực sự làm hắn đau lòng.

Lỗ Tự Ngọc nói không sai. Hắn vẽ không được, hắn không thể vẽ một cô

gái mới ngồi 5 phút đã gục xuống ngủ, mà cô gái này làm cho cuộc sống

của hắn đột ngột cứng nhắc, lại ngây thơ.

Còn kịp không? Văn Sơ ôm thắt lưng cô, chôn đầu trong lòng cô, hy vọng có thể cho cô một chút ấm áp.

Tiếng nói của cô, rõ ràng, chầm chậm vang bên tai hắn: “Xin ngài tự trọng, tiểu nữ chỉ bán hàng, không bán thân.”

Văn Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt cô trong suốt, thản nhiên, hắn

không nhìn thấy một chút gì rung động hoặc ngượng ngùng trong đó. Núi

băng như sụp xuống đầu (nguyên văn: Băng sơn băng nhất đại giác), nhưng

cũng chẳng còn quan trọng. Văn Sơ chợt nghĩ, thế giới này quả thật là

công bằng, mất đi thứ gì đó, sẽ phải trả giá gấp đôi để có lại ......

***

“Lỗ Như Hoa, Nh