
ghĩ ngợi: “Nếu bên nào thắng, giải thưởng có thể lấy từ chỗ tôi không?”
Quần chúng hóng hớt: Té xỉu.
Vì thế, một cú phát bóng dẫn đến thảm án, không phải, là dẫn đến một
trận đấu bắt đầu. Phần thưởng rất đơn giản, ai thua phải mua ở chỗ Lỗ
Như Hoa mười thùng bia, ngoài ra trước toàn trường S phải ra thông báo
nhận thua rộng rãi.
Tiền thưởng là chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện
lớn; ra thông báo là chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn. Hai người là
chuyện nhỏ, ái tình mới là chuyện lớn! Đương nhiên, câu này là suy nghĩ
trong đầu Văn Sơ.
Đối với Lỗ Như Hoa mà nói, ba người cũng là chuyện nhỏ, bán được hàng mới là chuyện lớn nhất!
Áo xanh: Nam sinh khoa kiến trúc.
Áo trắng: Nam sinh khoa Mỹ thuật tạo hình.
Quần chúng vây xem
không hiểu sự tình nhiều không xuể, vô tình đi ngang cũng có, thích xem
náo nhiệt cũng có, không xem chơi bóng chỉ nhìn soái ca cũng có.
Đương nhiên, cũng có người chỉ đơn thuần vì mê bóng rổ, nhưng số người này rất ít.
Hai bên bắt đầu khởi động làm nóng, chỉ có Văn Sơ thấp thỏm, luôn nhìn về phía Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa đang đứng cạnh Tiếu Thanh.
Tiếu Thanh muốn cười, lại không dám cười to, “Cậu cố ý phải không, theo tôi làm gì chứ? Nhìn ánh mắt giết người của cậu ta kìa !”
Lỗ Như
Hoa ra vẻ tất nhiên, “Đương nhiên, tôi với cậu nói mấy câu, làm cho cậu
ta mất tập trung, cơ hội thắng của các cậu cũng nhiều hơn một chút.”
“Cậu không hy vọng cậu ta thắng sao? Thật sự không thích cậu ta?” Tiếu Thanh nghĩ ngợi rồi hỏi thẳng.
Lỗ Như Hoa hơi giật mình, nhưng trả lời rất nhanh: “Để Văn Sơ thắng,
khoa chúng ta phải mua bia ở chỗ tôi, cậu nói, tôi có thể không hạ gục
anh ta trước sao? Lời tự nhiên ít đi – cái này tôi không thể chấp nhận
được!”
Tiếu Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu, giơ ngón tay cái lên, “Bái phục!”
“Tôi không có nhiều thời gian đi phong hoa tuyết nguyệt (*).” Lỗ Như Hoa nói thản nhiên.
(*) Phong hoa tuyết nguyệt : Ý chỉ chuyện tình cảm nam nữ.
Sau một hồi còi, trận đấu chính thức bắt đầu.
Nói thẳng ra, Lỗ Như Hoa không biết chơi bóng rổ, cũng không muốn xem
vì sợ lãng phí thời gian. Riêng hôm nay cô ở lại. Bởi vì có đặt cược,
tiền lời không tệ, vậy thì cô ở lại buôn bán. Còn có đúng như tự nhủ của cô hay không thì chỉ ông trời mới biết.
Lỗ Như Hoa phải thừa nhận, trên sân bóng, đôi mắt cô không ngừng lén lút đuổi theo Văn Sơ. Cô
không nghĩ kỹ thuật của hắn tốt đến vậy. Nhìn hắn linh hoạt di động trái – phải, cướp bóng, nhảy lên ném vào rổ. Nhanh như chớp, giống như không hề quan tâm kết quả bóng có vào rổ hay không. Trên người hắn có một
loại tự tin đã thành khí chất. Thứ khí chất có được nhờ cuộc sống đầy đủ không phải lo nghĩ từ lúc lọt lòng, mới có thể bộc lộ một sự thong dong dường vậy. Sự thong dong này, Lỗ Như Hoa không có, bây giờ và sau này e rằng cũng không thể có. Lòng cô đắng chát.
Không phải cô không
biết nguồn cơn sự tức giận của Văn Sơ. Nhưng cô bất lực. Lúc con búp bê
thủy tinh được đặt vào tay cô, lòng cô ấm áp bao nhiêu, thì giây phút nó bị ném xuống mang đến cho cô bấy nhiêu lạnh lẽo. Lỗ Như Hoa chỉ có can
đảm đón nhận lần thứ nhất, nhưng không đủ dũng khí đón nhận lần thứ
hai......
Cá voi nói đúng, khả năng chơi bóng của Văn Sơ ở trường S không phải e sợ ai, trước kia hắn ở nước ngoài cũng đã từng thi đấu mấy trận. Có điều hắn chỉ chơi để thư giãn chứ không thích. Nếu không cần
thiết, hắn sẽ không ra sân. Bởi vì hắn phải bảo vệ tay, đôi tay chỉ
thích hợp vẽ tranh.
Văn Sơ công nhận Tiếu Thanh thực sự là một đối thủ tốt, còn “người
gặp họa giữa đường” Lý Hàm Trúc nhiều lắm chỉ có thể đóng vai ngòi nổ.
Trên sân đấu, cục diện đang dây dưa ở thế bất phân, Tiếu Thanh và Văn Sơ nhìn nhau chằm chằm, không ai nhường ai. Hai người cao như nhau, thể
lực xấp xỉ, khí thế xấp xỉ, nếu bắt buộc phải có một chút khác nhau, thì đó là Văn Sơ đang nôn nóng muốn kết thúc, còn Tiếu Thanh thì thắng thua đều được.
Cho nên xét về tâm lý, Tiếu Thanh ổn định hơn.
“Tiếu Thanh cố lên! Lỗ Như Hoa nói nếu cậu thắng, cậu ấy sẽ nhảy với cậu vũ điệu Latin lần nữa!” Một sinh viên khoa Kiến trúc không vào sân hét
lên. Sau đó là một chuỗi tiếng cười, tiếng đùa giỡn inh ỏi.
Câu đùa này đối với Văn Sơ mà nói chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Mắt thấy Tiếu Thanh đã giành được bóng, Văn Sơ lập tức vòng qua vài
người lao đến. Trong lúc vội vã, bước chạy cũng rối loạn. Chỉ năm bước
khoảng cách, hắn không kịp giữ thăng bằng để đứng vững, bóng không cướp
được, loạng choạng vấp ngã, lại đưa tay phải chống xuống trước.
Ngay lúc hắn ngã xuống, Lỗ Như Hoa hét lên một tiếng. Văn Sơ cách cô rất xa, sân bóng ồn ào, nhưng lỗ tai cô chỉ nghe thấy tiếng xương gãy đánh
rắc, âm thanh rất lớn, dường như kích hoạt mọi giác quan của cô, đau đến mức không chịu nổi......
Trận đấu dừng lại. Tất cả mọi người nhanh chóng vây quanh Văn Sơ, kể cả Lỗ Như Hoa. Cá voi và Phó Tâm Thành vô
cùng phối hợp ngăn các nữ sinh khác lại, để cô có thể ngay lập tức có
mặt ở “hiện trường gặp chuyện không may”.
Lỗ Như Hoa điềm tĩnh đã biến mất, thay