Teya Salat
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323943

Bình chọn: 9.5.00/10/394 lượt.

vào đó, đôi mắt cô đỏ hoe.

Không còn “chướng ngại vật”, Văn Sơ ngay trước mắt cô, mắt hắn nhắm

chặt, chau mày, tay trái chống sàn, tay phải buông lơi, một cử động nhỏ

cũng không dám.

Lỗ Như Hoa không biết thương thế của hắn thế nào,

nhưng là nhìn dáng vẻ của hắn đã không thể nói không ra lời. Trán hắn

đầy mồ hôi, không biết là do mới vừa chơi bóng hay là đau, cũng không

biết cánh tay hắn có đến mức gãy xương không. Cô hoảng loạn.

“Văn Sơ, anh đứng lên được không?” Giọng Lỗ Như Hoa hơi nghẹn ngào.

Câu nói đầu tiên của cô làm cho Văn Sơ ấm lòng......

Hắn cảm thấy mình quá sức mất mặt, cứ thế chặn bóng mà không hề chú ý

sử dụng kỹ thuật, lại còn có thể để bị thương. Chỉ vì muốn biểu diễn hết khả năng cho cô xem, không ngờ lại biến khéo thành vụng. Đau! Quả thật

rất đau, cánh tay phải chắc là đã gãy xương, không có cách nào cử động,

vừa bực mình vì không thể nằm luôn trên sàn, lại bực mình vì sân bóng

không phải bệnh viện, chẳng có ai lại giúp hắn tiêm một mũi thuốc mê.

Câu nói của Lỗ Như Hoa như liều thuốc mê mà hắn chờ đợi.

Chỉ một câu đơn giản: “Văn Sơ, anh đứng lên được không?”

Văn Sơ cũng không trả lời, nhủ thầm trong lòng : Có đứng lên được cũng tuyệt đối không đứng.

Vì thế, hắn lập tức hợp theo lẽ trời gieo hết thân mình tựa vào vai Lỗ Như Hoa.

Chung quanh lập tức im lặng. Tiếu Thanh kinh ngạc nhìn màn kịch vui

trước mắt, không thể không thừa nhận, cậu ta đang ...... rất muốn cười.

Cơ thể cao to của Văn Sơ tựa vào thân hình gầy nhỏ của Lỗ Như Hoa nhìn

thật......

Nửa giờ sau, Văn Sơ dời chỗ nằm, từ sàn bóng rổ sang giường bệnh

trong phòng bệnh đơn của một bệnh viện tư nhân. Hắn thừa nhận: Thích cái giường sau hơn cái giường trước.

Vốn dĩ đưa hắn đi là cả một đôi

quân mênh mông cuồn cuộn, có xung phong nhận việc - Lý đài chủ, Tiếu

Thanh, còn cả hai thành viên khoa mỹ thuật phòng 205. Nhưng Văn Sơ kiên

quyết không chịu. Cho Tiếu Thanh ở lại cùng Lỗ Như mắt to mắt nhỏ, lúc

ẩn lúc hiện mà khanh khanh tướng tướng ? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng

không được!

Còn bạn Văn Sơ cũng thể hiện một hình ảnh hết sức đứng

đắn, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến những ánh mắt lo lắng khẩn trương

của các nữ sinh hâm mộ. Nhưng có một cái gọi là nhắm mắt làm ngơ mà bịt

tay trộm chuông. Khi được đưa lên tắc xi, người bị thương rất hợp thời

mà từ cửa sổ trưng ra một vẻ mặt vô cùng thân thiết và khẩn trương.

Bệnh viện này do Văn Phỉ chỉ định, Lỗ Như Hoa ngồi ghế sau, đầu tiên

gọi điện cho Văn Phỉ. Đương nhiên, lúc này Văn Sơ vẫn nằm trong lòng cô, « vô tình » rên hai tiếng, chứng minh tình trạng đau đớn. Ngồi gần ghế

lái là Cá voi, quay đầu nhìn Văn Sơ một cái, lập tức hiểu được mấy phần, nhóc con Văn Sơ này đúng là vì yêu phấn đấu quên mình, mặt mũi cũng mặc kệ......

Đến bệnh viện, việc đầu tiên là lập tức kiểm tra.

Việc thứ hai: Tiếp tục kiểm tra.

Lỗ Như Hoa chạy lầu trên len lầu dưới, đóng tiền, lấy tên, dìu Văn Sơ

đi chụp phim. Cô đảm đương hết thảy mọi việc, bực bội chân cẳng không

thể mọc Phong Hỏa Luân (bánh xe lửa của bạn Na Tra). Nét mặt đau đớn

chịu không nổi của Văn Sơ làm cô hoảng hốt, đầu óc rối loạn, không thể

suy nghĩ được gì, thậm chí còn sợ hắn phát bệnh như Lỗ Tự Ngọc.

Với Lỗ Như Hoa, bệnh viện không phải là nơi xa lạ. Từ nhỏ cô đã là khách

quen trong lúc dẫn Lỗ Tự Ngọc đi khám. Nhưng cô không thích chỗ này,

không thích mùi thuốc sát trùng lúc nào cũng lởn vởn trong mũi, không

thích những chiếc bóng áo trắng hoặc nhộn nhịp, hoặc lặng lẽ qua lại, cô nhìn thấy bác sĩ lập tức quáng mắt, nếu có thể, cô hy vọng cả đời không phải nhập viện. Mà cũng chỉ bệnh viện mới có thể tước bỏ hết mọi kiên

cường bề ngoài của cô, làm cho cô trở lại là một cô gái bình thường.

“Hài lòng chưa?” Cá voi thừa lúc Lỗ Như Ngọc ra ngoài lấy nước, trêu ghẹo Văn Sơ.

Văn Sơ vừa chụp phim, tay cũng không đau như lúc đầu nữa, trong lòng rất vui sướng, “Không sao.”

“Hay là thừa lúc mà làm tới, cùng Lỗ Như Hoa làm hòa?”

“Làm hòa cái gì?” Văn Sơ nhíu mày, “Tụi tôi đến giờ vẫn rất hòa thuận,

các người cũng thật là! không biết lễ phép, dám gọi thẳng tên chị dâu

các cậu!”

Cá voi tức cười, vừa định cợt nhả vài câu,“chị dâu” cầm nước đi vào.

“Bác sĩ, anh ấy không chảy máu, không chảy máu thì chắc không có việc

gì phải không? Không đến nỗi gãy xương chứ?” Lỗ Như Hoa đưa nước cho Văn Sơ, lập tức quay sang thẩm vấn “áo choàng trắng”.

Áo choàng trắng

là một người đàn ông ngoài bốn mươi, thái độ không thể nói là không tốt, chỉ là quá sức chuyên nghiệp làm cho người ta cảm giác như người máy,

“Có gãy xương không chút nữa xem phim chụp sẽ biết. Không xuất huyết

không có nghĩa là không gãy xương, nếu là gãy xương kín sẽ không thấy

chảy máu.

“Nếu gãy xương ...... Sẽ để lại di chứng sao?” Lỗ Như Hoa khẩn trương chất vấn.

“Khó mà nói trước ! Dưỡng thương không tốt, vận động đụng đến chỗ gãy,

có thể có di chứng.” Áo choàng trắng mặt không biểu tình trả lời.

“Không được, anh ấy không thể có di chứng!” Lỗ Như Hoa gấp đến đỏ mắt,

cuống quít xua tay, “Anh ấy là họa sĩ rất tài