
song sắt hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nàng. Bàn tay hắn thực lạnh, đem tay
nàng bao bọc lấy, chặt đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
- “A Viên, nàng không chết?”
Chỉ mới qua mấy ngày nhưng tựa hồ đã phá vỡ toàn bộ cuộc sống vốn có của
nàng. Nhớ tới những ngày gian nan vừa qua, nước mắt A Viên lã chã rơi,
nếu không phải Triển Ẩn cứu nàng, sợ rằng sẽ gặp lại Mộ Dung Lan Ẩn ở
trên cầu nại hà đi.
Nàng nghẹn ngào giống như có rất nhiều điều muốn nói, mà nay chỉ thốt ra được một tiếng: “Xin lỗi.”
Lan Ẩn vội la lên: “A Viên, là ta có lỗi với nàng.”
A Viên lắc đầu: “Lan Ẩn, là ta không tốt, hôn sự này là do ta áp đặt cho
ngươi. Ngươi thích người khác cũng không có gì sai. Ta nhất định sẽ cầu
Triển thúc thúc cứu ngươi ra.”
Lan Ẩn kinh ngạc không nói, chỉ thật sâu nhìn nàng.
Triển Khả Khải ở một bên thúc giục: “A Viên, đi nhanh đi, nếu để thánh thượng biết, chỉ sợ sự việc không cứu vãn nổi.”
- “Lan Ẩn, ngươi hãy bảo trọng.” A Viên muốn rút tay ra, lại bị Lan Ẩn nắm chặt, không chịu buông.
Trong lòng A Viên đau xót, hôm nay từ biệt, xác định không hẹn gặp lại, từ
nay về sau trời nam đất bắc, trở thành một giấc mộng tuổi trẻ, để mỗi
khi ngẫu nhiên nhớ lại, cũng bất quá chỉ là những nỗi phiền muộn bên
môi.
- “Lan Ẩn, ta không thể không đi, về sau cũng sẽ không có cơ hội đến nữa. Phụ hoàng đang nổi nóng, ủy khuất ngươi nhẫn nại thêm một
thời gian ta sẽ nghĩ cách đưa người ra ngoài.”
Lan Ẩn lắc đầu: “A Viên, lòng của ta đã chết rồi. Nếu như, có một ngày ta được ra ngoài, ta sẽ mãi không rời xa nàng.”
A Viên cười khổ: “Ngươi đang cảm kích ta sao? Chúng ta trong lúc đó vốn
là se nhầm nhân duyên thôi, kể từ đây chúng ta đều là những người tự
do.” Chờ hắn thoát ra, nàng đã sớm ẩn cư ở hành cung trên núi, làm Triển phu nhân, cuộc đời này sẽ không liên quan gì đến hắn nữa. Hắn cũng sẽ
có cuộc sống hạnh phúc của mình, nàng hy vọng còn kịp bù đắp lại hết
thảy, để hắn trở về làm Mộ Dung Lan Ẩn trước kia, có thể cùng người
trong lòng hắn song túc song phi.
Lan Ẩn giống như có rất nhiều điều muốn nói, lại gắt gao cắn môi, chính là si ngốc nhìn nàng.
A Viên xoay người rời đi. Trong lòng như trút được gánh nặng. Rốt cuộc đem những chấp nhất tuổi trẻ buông xuống.
Lan Ẩn nhìn theo bóng dáng của nàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng
trướng đau, lặp lại trên môi một câu nói: “A Viên, kỳ thật, ta thích
nàng. Người nên nói xin lỗi là ta, hy vọng nàng về sau khi biết được
chân tướng sẽ không hận ta.”
Trở lại Triển phủ, đã là đêm khuya. A Viên vừa bước xuống kiệu, đã được một vòng tay rộng lớn ôm lấy.
- “A Viên, A Viên, nàng không bỏ rơi ta, nàng đã trở về thật sao?” Thanh
âm Triển Ẩn kích động mừng rỡ, giống như một đứa nhỏ ôm lấy nàng xoay
vài vòng.
A Viên đầu váng mắt hoa, vừa thẹn vừa vội nói: “Phụ thân đang nhìn kìa, chàng mau buông ta xuống.”
Triển Ẩn đỡ lấy thắt lưng nàng, cười khì khì nhìn Triển Khả Khải nói: “Nghĩa
phụ, sao lại thế này, con không phải đang nằm mơ chứ?”
- “Ngốc tiểu tử, vào trong rồi nói.”
Vào trong đại sảnh, Triển Ẩn nghe Triển Khả Khải thuật lại, vui vẻ nói:
“Phụ thân, hoàng thượng đối với chúng ta thật sự là ân sủng có thêm, con nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. Con muốn để cho A Viên làm nhất phẩm phu nhân, vinh quang không thua gì công chúa.”
Triển Khả Khải nghiêm mặt nói: “Đừng có mạnh miệng, ngươi cho rằng thủy tặc Hồng giang dễ diệt trừ như vậy sao?”
Triển Ẩn hào khí như mây, nắm chặt tay nói: “Phụ thân, con sẽ không làm cho người thất vọng.”
- “Được rồi, giữ lại hào khí đó của ngươi cho việc lớn đi, ta xem xem
mười mấy năm binh thư của ngươi có dùng được không. Không riêng gì ta,
mà còn là tránh cho các sư phụ của ngươi mất thể diện. Những người đó
đều là những tướng quân năm đó theo hoàng thượng giành thiên hạ. Cũng
đừng khiến cho bọn họ thất vọng mới phải.”
- “Con biết.”
- “Sắc trời không còn sớm, các ngươi cũng sớm đi nghỉ đi.”
Triển Khả Khải nói xong, đứng dậy rời đi.
Trong phòng chỉ còn Triển Ẩn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng. Sắc mặt A Viên đỏ lên, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên.
Triển Ẩn vẻ mặt hân hoan hưng phấn. Thật vất vả đợi được phụ thân rời đi,
liền duỗi cánh tay đem A Viên gắt gao ôm vào trong ngực, hung hăng hôn
một cái, khiến cho cái má phấn nộn của nàng bị nghiến đến phát đau. Nàng ngượng ngùng dùng sức đẩy hắn ra. Nghiêm mặt nói: “Về sau, ngươi nếu
đối với ta không tốt, ta thực sự không còn nơi nào để đi.”
Triển
Ẩn yêu thương nhìn thiên hạ trong lòng, nhẹ nhàng hôn xuống, ôn nhu nói: “Ta sao có thể không đối xử tốt với nàng?” Nói xong, hắn lại lặp lại
một lần: “Như thế nào bỏ được?”
Ngữ khí của hắn vừa ôn nhu lại
săn sóc, trong mắt có khẩn trương lo được lo mất. Trong lòng A Viên nhất thời ngọt như đường, khẽ thở dài một hơi, về sau cũng chỉ có hắn.
Triển Ẩn cười hì hì nói: “Ta ước gì nàng không còn đường lui, về sau chỉ có thể dựa vào ta.”
A Viên cong môi, kỳ thật nàng đồng thời còn muốn có được sự thương yêu của phụ hoàng, đáng tiếc…
Triển Ẩn lấy tay vuốt ve môi nàng, cười nói: “Triển phu nhân,