Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 9.00/10/415 lượt.

t cơ chứ.

Nàng ngượng ngùng nói: “Cổ họng khô.”

- “Nàng vừa rồi kêu.”

A Viên lập tức ngượng chín mặt, vừa thẹn vừa vội phủ quyết: “Ai kêu.”

Triển Ẩn hắc hắc cười, đưa cho nàng một chén nước, nói: “Nàng nói, đừng như

vậy, không được, nhẹ chút. Thế mới nói, cổ họng sao có thể không khô?”

A Viên hận không thể đem cả khuôn mặt giấu vào trong chăn, nàng nói sao? Như thế nào một chút cũng không nhớ.

- “Đi thôi, đi thôi, ta chờ không nổi nữa. Ta ôm nàng đi được không?”

A Viên ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hắn vội vàng, đành phải nói:

“Vậy được rồi, nhưng là phụ hoàng không cho ta xuất môn, ta muốn thay

đổi y phục, che mặt mới được.”

- “Đó là đương nhiên, ta thấy chủ ý này của hoàng thượng rất hay. Ta mới hy vọng không ai trông thấy nàng, chỉ mình ta xem.”

Rõ ràng là một lời nói trẻ con, nhưng lại có thể đả động đến nàng, say đến tận tim.

Đổi xong y phục ngồi lên kiệu, A Viên mới hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”

- “Đến nơi nàng sẽ biết.”

Cỗ kiệu từ trên núi xuống, đi rất lâu.

Thẳng đến khi kiệu dừng, Triển Ẩn vén rèm lên, nàng mới biết được nguyên lai

là đến Tam Sinh tự. Chỗ này nàng đã sớm nghe nói qua, cũng từng hy vọng

chính mình có thể cùng người mình yêu đến đây một lần. Đáng tiếc, ngại

thân phận, nàng không thể tới đây. Mà hiện tại cư nhiên có cơ hội, chỉ

là người bên cạnh, đã không phải là người ngày đó nàng hy vọng.

Triển Ẩn nắm tay nàng, lập tức tìm được một vị tăng nhân trong tự.

- “Sư phụ, tháng trước ta có đến tự để lại tín vật làm lễ khai quang, bởi vì có việc không thể tới lấy. Đó là một cái chìa khóa, thỉnh sư phụ

mang tới giúp.”

Vị sư phụ cười cười, nói: “Thí chủ xin đợi một lát.”

A Viên nhìn trước cửa phật từng đôi hứa nguyện, trong lòng rục rịch. Thấp giọng hỏi: “Người ta đều cầu nguyện trước, chàng lại để tín vật.”

- “Ta biết, chờ lấy được tín vật, chúng ta đi cầu nguyện.”

A Viên mím môi mỉm cười, đã là vợ chồng, chẳng lẽ còn sợ nàng chạy trốn sao? Cũng không biết tín vật khai quang là gì?

Chỉ chốc lát, vị sư phụ vừa rồi quay lại mang theo một chiếc hòm.

Triển Ẩn mở hòm, đưa ra một sợi dây bằng vàng, đầu sợi dây có chín chiếc khóa nho nhỏ.

Hắn cúi đầu cẩn thận đeo lên cổ tay A Viên. Sau đó chăm chú nhìn vào mắt

nàng, chân thành nói: “Đây là ta đặc biệt thiết kế cho nàng, tên gọi

khóa lưu quang. Lưu quang dịch thệ, tình so với kim kiên. Chín chiếc

khóa nhỏ chính là hy vọng chúng ta thật dài thật lâu, thiên trường địa

cửu.”

A Viên sau một lúc lâu vẫn không nói gì, tâm ý của hắn tinh tế tỉ mỉ như vậy, làm cho nàng cảm động không thôi. Năm tháng qua đi,

ai rồi cũng già, lưu quang khóa ví như tình cảm của hắn, cả đời này có

thâm tình của hắn, nàng còn có gì để nuối tiếc đây?

- “Chúng ta đến trước phật cầu nguyện. Để xem nàng có còn chạy thoát hay không.”

A Viên bị hắn nắm tay kéo đi. Trước tượng phật khói hương lượn lờ. Phật

quan âm khuôn mặt từ bi mỉm cười nhìn chúng nhân phía dưới.

Triển Ẩn cùng A Viên quỳ xuống.

Triển Ẩn chắp tay nhắm mắt, bộ dáng cực kỳ thành kính. A Viên yên lặng ghé

mắt nhìn hắn. Lòng say như rượu. Tâm nguyện của nữ tử kỳ thực rất đơn

giản, chẳng qua chỉ nguyện được cùng một người, bạc đầu không xa rời mà

thôi. Có được một phần chân tình như vậy, nàng thật sự cảm kích ông trời hậu đãi. Nàng không thể lại tham lam cầu Bồ tát ngàn kiếp. Cùng hắn,

vĩnh viễn không xa rời nhau?

Kim tỏa trên tay lúc lắc, chín, là ý thiên trường địa cửu. Hắn mất nhiều tâm tư, làm ra thứ độc nhất vô nhị

nhất trên đời tặng cho nàng.

Bồ tát, ta cầu được tình duyên cửu

sinh cửu thế, cùng Triển Ẩn. A Viên hít thật sâu một hơi, yên lặng thành tâm cầu nguyện, sau đó quay đầu nhìn Triển Ẩn, ánh mắt hắn cũng đang

dừng ở trên người nàng, thâm tình như biển, thâm thúy u trầm.

- “A Viên, chúng ta từ nay về sau không xa rời nhau.”

- “Được.” A Viên nắm lấy bàn tay hắn, không ngượng ngùng cũng không e thẹn, sảng khoái mà kiên định.

Trở lại núi, A Viên lúc này mới hỏi đến chuyện thủy tặc, Triển Ẩn cười nói: “Đã bắt được thủ lĩnh của bọn chúng, chỉ còn mấy đám dư nghiệp chạy

thoát, cơ bản xem như toàn diệt. Hoàng thượng có vẻ rất vừa lòng, ban

thưởng không ít.”

A Viên hưng phấn nói: “Phụ hoàng ban thưởng cho chàng cái gì?”

Triển Ẩn nhức đầu: “Ai, ta mở ra vừa thấy, đều là đồ dùng của nữ nhân, hoàng

thượng giở chiêu bài tặng thưởng chẳng qua là muốn gửi đồ cho nàng. Quả

nhiên vẫn là nữ nhi quý giá hơn con rể.”

A Viên không nhịn được

mỉm cười, Triển Ẩn cười nói: “Phụ hoàng cũng không tính là bất công, vì

người đã đem bảo bối quý giá nhất tặng cho ta.”

- “Phu hoàng tính tình nghiêm khắc, đều dùng để đối phó với ngoại thần, ngược lại đối xử

với người trong nhà tốt lắm. Chàng để ý người đối với mấy vị tỷ phu,

liền hiểu được.”

- “Ta biết, ta sẽ không làm cho hoàng thượng thất vọng.”

Triển Ẩn lần này lập công, vướng mắc trong lòng Hướng chính đế xem như được

gỡ bỏ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn xem ra có năng lực hơn Mộ Dung Lan Ẩn.

Chính hắn tay không giành thiên hạ, luôn cảm thấy võ tướng quan trọng

hơn văn thần. Triển Ẩn trẻ tuổi nhưng đã có một thân hảo côn