The Soda Pop
Chạy Đâu Cho Thoát

Chạy Đâu Cho Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323692

Bình chọn: 8.5.00/10/369 lượt.

tiền chợ về cho gia đình, nhưng mỗi tháng cô đều trích một khoản gởi về.

Cũng không có ý gì khác, là vì hai chữ mặt mũi.

Gia đình cô có mặt mũi, cũng chính là cô có mặt mũi.

Không phải cô đam mê hư vinh, chỉ vì ở quê hương – thành phố C, những bạn bè thân thích xung quanh đều có công việc khá giả. Đất chật người đông, chuyện gì cũng lan rất nhanh, hàng xóm láng giềng đều quen biết cô.

Đối với chuyện của người khác, Trần Nhược Vũ luôn tìm cách lẩn trốn, nhưng ba năm trước đây, cô bạn tốt Cao Ngữ Lam bị đổ oan là người bắt cá hai tay, cô bị ép buộc phải diễn kịch cùng đám ‘ diễn viên ấy’. Vì thế, Cao Ngữ Lam bị bạn học coi thường, bạn trai lúc đó là Trịnh Đào cũng vứt bỏ.

Ở quê cô, chuyện con gái bắt cá hai tay rất được quan tâm, Cao Ngữ Lam bị coi là người phụ nữ không biết liêm sỉ. Hơn nữa, ả gây ra chuyện là Tề Na diễn kịch lại diễn đến cùng, còn anh chàng Trịnh Đào si tình đáng thương đang trong tình cảnh đau khổ day dứt vì mối tình dang dở, càng khiến Cao Ngữ Lam bị người khác căm ghét. Tuy rằng không chửi bới nặng nề nhưng lại cắt đứt quan hệ với Cao Ngữ Lam, quyết không thèm nhìn mặt.

Trần Nhược Vũ là bạn cùng phòng với Cao Ngữ Lam, mà Tề Na cùng cô cũng là bạn học, cho nên những người xa lánh Cao Ngữ Lam cũng là bạn cô. Thời điểm câu chuyện bùng nổ, Trần Nhược Vũ cũng có mặt, cô còn biết được sự thật trong đó.

Cao Ngữ Lam nói với Trần Nhược Vũ cô không bắt cá hai tay, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Nhưng không ai tin những lời Cao Ngữ Lam nói, tuy trong lòng Trần Nhược Vũ tin tưởng Cao Ngữ Lam nhưng khi mọi chuyện xảy ra cô lại không dám đứng lên nói ra sự thật. Cô giữ im lặng, một câu cũng không dám lên tiếng.

Trần Nhược Vũ không dám. Cô sợ bị cô lập, bị coi thường. Quê nhà nhỏ xíu như hạt đậu khắp nơi đều là bạn bè.

Chỉ vì do dự mà sau này đã khiến cô hối hận vô cùng.

Cô giữ lại được đám gọi là bạn bè chính nghĩa nhưng lại mất đi người bạn tốt Cao Ngữ Lam. Cuối cùng, Cao Ngữ Lam cũng rời khỏi thành phố C tới thành phố A, rời khỏi đám bạn ‘ tốt ‘ này.

Đây là vết thương không bao giờ lành lại được của Trần Nhược Vũ, cô cảm thấy mình là kẻ đồng lõa đã khiến Cao Ngữ Lam phải rời khỏi quê nhà. Cô thường xuyên bị dằn vặt bởi sai lầm khi ấy.

Rốt cuộc, cũng có một ngày Trần Nhược Vũ đau đến mức không chịu nổi, cô đã đứng lên nói rằng cô tin tưởng Cao Ngữ Lam không phải là người như vậy, cô khẳng định chuyện này bên trong có hiểu lầm nào khác.

Nếu chuyện này là sự hiểu lầm, thì chỉ có cô ả Tề Na và Trịnh Đào giở trò, Tề Na đương nhiên sẽ không cho những lời phản bác này của Trần Nhược Vũ tồn tại trên cõi đời. Thân là người bị hại, Trịnh Đào và Tề Na luôn chiếm được cảm tình của chúng bạn. Cô đơn thân độc mã đưa ra lời phản bác, kết cục cũng bị mọi người xa lánh.

Bị xa lánh đã đành, cô còn trở thành mục tiêu công kích của nhiều người, lấy cô ra làm kẻ bình phẩm. Cô béo lên hai cân, ăn mặc quê mùa, công việc không ổn định, cô không có bạn trai ...

Những lời nói độc địa không ngừng cứa vào tâm trí của Trần Nhược Vũ, cả người đầy thương tích. Vì thế cô giống như Cao Ngữ Lam, bỏ trốn tới thành phố A.

Cô và Cao Ngữ Lam tuy rằng có hiểu lầm nhưng rồi cả hai nhanh chóng trở thành bạn tốt khi gặp lại tại thành phố A. Cho dù chạy trốn cũng không thể thoát được tai mắt của chúng bạn ‘ tốt’ đang chực sẵn rình mò tin tức về cô để tiếp tục soi xét. Trần Nhược Vũ cố gắng che dấu mọi tin tức của mình, không nói về công việc đang làm, chức vị, tiền lương hàng tháng, nếu để họ biết sẽ không biết thông qua những cái miệng độc địa đấy cô sẽ biến thành dạng gì.

Đối với thành phố C, làm nghề bán bảo hiểm không phải là công việc hay ho gì. Cô đến thành phố A lập nghiệp, dốc sức làm việc, nhưng không được như ý, sau đó cô chuyển sang nghề bán bảo hiểm. Khi về quê ăn tết, gia đình hỏi về công việc một loạt ánh mắt tò mò chiếu thẳng vào Trần Nhược Vũ, định khai báo nghề nghiệp là bán bảo hiểm đành phải nuốt xuống, nói dối rằng làm ở công ty thương mại.

Điều này khiến cha mẹ cô vô cùng mát mặt, họ hàng thân thích ưa buôn chuyện cũng không có đề tài để bóc mẽ. Đám bạn kia mỗi người một nơi nên cũng không nghe được tin đồn gì nhiều về cô. Trần Nhược Vũ thở dài cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nói dối một lần sẽ có lần thứ hai cho nên Trần Nhược Vũ rất ít khi về quê lẫn gọi điện về gia đình.

Đối với công việc hiện tại, Trần Nhược Vũ cảm thấy hài lòng. Thời gian thoải mái, có thể tự do đi lại, trình độ yêu cầu không quá cao, tiền lương cũng ổn, cuộc sống hàng ngày không thành vấn đề, càng khiến cô cảm thấy thỏa mãn. Cô không chỉ bán bảo hiểm mà cô còn cố gắng đem tới phục vụ tốt nhất cho khách hàng.

Hôm nay, một trong những khách hàng của Trần Nhược Vũ nhập viện, sau khi nhận được điện thoại cô vội vàng chạy tới bệnh viện, hỏi thăm tình hình sự việc, chuẩn bị giúp khách hàng lấy phí bồi thường bảo hiểm.

Ấy quên, bệnh viện này không phải là nơi bác sĩ Mạnh hành nghề chứ? Khách hàng của cô không phải do bác sĩ Mạnh Cổ khám chứ?

Trần Nhược Vũ không hề thích những cuộc gặp ngẫu nhiên này nhưng vị bác sĩ nào đó lại biết nắm đúng