
h cúp điện thoại. Trần Nhược Vũ ngẩn người trước điện thoại nửa ngày, sau đó khóc òa lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tư Tư: “Anh ấy cúp điện thoại của mình, anh ấy dám cúp điện thoại của mình. Tư Tư, mình đá anh ấy được không?”
“Không được!” Tiếng quát ghê rợn khiến Trần Nhược Vũ rơi vào hoảng sợ.
Cô vừa định nức nở thêm chút nữa thì nhìn thấy một người có hình dáng vô cùng giống Mạnh Cổ!
Trần Nhược Vũ cúi đầu nhìn điện thoại, người vừa rồi nói chuyện trong điện thoại rõ ràng là Mạnh Cổ, trước mắt bây giờ cũng là Mạnh Cổ. Nhất thời đầu óc của Trần Nhược Vũ dừng hoạt động, ngây ngốc hỏi một câu: “Rốt cuộc là có mấy Mạnh Cổ?.”
Lương Tư Tư bật cười haha.
Khuôn mặt Mạnh Cổ thì xanh mét lại, một tay nắm lấy tay của Trần Nhược Vũ kéo đứng dậy: “Lần sau em dám uống rượu làm loạn thử xem.”
Trần Nhược Vũ lúc này mới cảm nhận được cảm giác này là thật, sau đó bắt đầu như nước vỡ đê phát tác trên người Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh kia không phải là người tốt, anh ấy cúp điện thoại của em, còn không thèm để ý đến em nữa.”
Mạnh Cổ bị cô ủn cho một cái lảo đảo cả người, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Ở bên cạnh, Lương Tư Tư còn đang cười haha, cười đến nước mắt chảy cả xuống. Anh không thể chịu được nữa đành ôm Trần Nhược Vũ, chật vật đi vào trong phòng của cô.
Vừa vào đến phòng, Trần Nhược Vũ hét loạn cả lên: “Muốn lên giường cơ, anh ôm em lên giường.” Người ở ngoài là Lương Tư Tư được trận cười vỡ bụng.
Mạnh Cổ ngay cả đến mặt cũng chẳng buồn đỏ lên, đưa Trần Nhược Vũ tới giường, sau đó nhanh chóng xoay người khóa cửa phòng lại, mặc kệ Lương Tư Tư đang cười ngặt nghẽo ở ngoài. Xoay người lại, thấy Trần Nhược Vũ đang ôm chân ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Em không đi giày.” Cô nói.
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, sau đó lại thở dài, rồi đi tới bên cạnh cô ngồi xuống. Cô không muốn ngồi cạnh anh, đạp anh, đá anh, thấy anh chẳng nhúc nhích gì thế nên tự mình lăn sang chỗ khác.
Mạnh Cổ kéo cô sát bên người, muốn ôm cô nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Trần Nhược Vũ, em đừng làm loạn.”
“Bác sĩ Mạnh, anh đừng có mà mặt dày. Em đang giận anh.”
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, cô cũng trừng mắt nhìn lại.
Một lát sau, Mạnh Cổ nhận thua: “Được rồi, anh sai rồi, anh xin lỗi.”
“Sai như nào?.”
“Là anh ích kỉ?.”
“Anh ích kỉ như thế nào?.”
Đối với vấn đề này, Mạnh Cổ vờ như không nghe thấy.
Trần Nhược Vũ tiếp tục hỏi anh: “Tại sao lại ích kỉ dai đến như thế?.”
“Cũng không có lâu lắm.” Mạnh Cổ có ý đồ muốn nắm quyền chủ động: “Hai tuần này anh rất bận, có đề tài nghiên cứu đang tham gia, sau đó phải viết luận văn, còn tham gia hoạt động thảo luận nữa ...”
“Vậy anh tham gia hoạt động thảo luận là được rồi, còn tìm em làm gì. Còn luận văn của anh thì thế nào rồi? Bác sĩ Mạnh vốn là người vui buồn thất thường, nóng lạnh bất ngờ sao không nghiên cứu về lĩnh vực này?”
Mạnh Cổ nghẹn cứng họng. Quả nhiên, sức chiến đầu của Trần Nhược Vũ nhà anh khi say rượu là không thể hình dung được.
“Anh nói xem, vì sao không để ý tới em?.”
“Anh không hề như vậy.”
Cô trừng mắt nhìn anh, trừng mắt rồi bất giác nước mắt rơi lã chã: “Anh còn lí lẽ như vậy hẳn là cũng chẳng tình nguyện tới đây, còn nói là để ý tới em.”
“Được rồi, là anh sai.” Anh thì thầm, sau đó kéo cô sát lại, giúp cô lau nước mắt.
“Trong quãng thời gian qua, em rất khó khăn. Muốn tìm người trò chuyện nhưng anh lại đối xử với em như vậy, em càng thấy khó khăn hơn rất nhiều.”
“Anh sai rồi.” Ác bá tiên sinh ăn nói khép nép, thái độ nhận sai rất chân thành.
“Sai như nào?.”
“Không nên ở trong điện thoại quát mắng em, không nên nhỏ mọn như thế.”
“Vậy bây giờ anh đang bực mình gì chứ?.”
“Khi nhìn thấy em đi ăn cơm cùng người đàn ông khác. Em còn trang điểm, ăn mặc rất xinh đẹp, vậy mà còn không thèm đi ăn cơm với anh. Em còn nói là đi ăn với Lương Tư Tư, đương nhiên là anh tức giận.”
Trần Nhược Vũ há hốc mồm, dụi dụi mắt, vẻ mặt như muốn hỏi: “Đây là Mạnh Cổ sao?.”
“Vẻ mặt này của em có ý gì vậy?”
“Xem xem có phải đây là ác bá tiên sinh của em không, có phải em uống rượu nên nhận nhầm người không.”
Mạnh Cổ cốc vào đầu cô: “Chuyện đi ăn cơm anh có thể nhịn, nhưng em còn dám dẫn người đàn ông khác vào nhà, anh sẽ trừng trị em.”
Trần Nhược Vũ kéo tay anh xuống: “Em nghe chẳng hiểu gì cả.”
“Em còn dám đặt biệt danh cho anh? Cái gì mà ác bá tiên sinh?”
“Ý em là đang khen ngợi vẻ nam tính của anh.” Trần Nhược Vũ đang choáng váng đầu óc nhưng cũng không quên nịnh hót anh. Ngẫm lại thấy không đúng, anh đang giận sôi tiết tới đây, không thể đối với anh quá xu nịnh được: “Không phải, em nói sai rồi. Ý nói rằng, anh là người không phân rõ phải trái, tính tình thì xấu tệ, hệt như con khủng long. Ý nghĩa của biệt danh này là khinh bỉ anh.”
“Còn gì nữa?.”
“Còn cả biệt danh đào hoa tiên sinh, nguyên cả một rừng hoa đào.”
Mạnh Cổ ngẩn người, còn có cả loại biệt danh như này sao?
“Trần Nhược Vũ, em là người rảnh rỗi đến mức này sao?.”
“Cái kiểu ăn nói như này quả đúng là anh, không nhận sai người rồi. Nhưng em đi ăn cơm với ai chứ?” Trần Nhược Vũ cau mày, ngẫm nghĩ đ