Insane
Chạy Đâu Cho Thoát

Chạy Đâu Cho Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324844

Bình chọn: 7.5.00/10/484 lượt.

h, nhưng bạn ấy lại chờ anh bình tĩnh lại.”

Mạnh Cổ biết Lương Tư Tư nói hoàn toàn đúng, Trần Nhược Vũ nhà anh suy nghĩ về tình yêu rất nhiều, nhưng đáng tiếc trọng điểm của mọi vấn đề giữa hai người luôn lệch lạc.

“ Bác sĩ Mạnh, tôi thấy anh cần phải thay đổi chuyện tình cảm sao cho thật khôn khéo, anh là loại người rất khó ở chung nhưng cũng không phải là không thay đổi được, thế nhưng Trần Nhược Vũ cũng có điểm rất nổi bật. Bạn ấy có mị lực, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích bạn ấy. Được rồi, tôi đi hơi xa vấn đề, kì thực là tôi muốn nói, bác sĩ Mạnh, lần này anh phản ứng hơi thái quá, làm chuyện ngu xuẩn nhưng tôi cảm thấy hai người có thể ở cùng với nhau.”

Lí luận cái kiểu gì vậy? Mạnh Cổ không nhẫn nại được nữa, hỏi: “ Chúng tôi đều có tình cảm với nhau, đương nhiên là phải ở chung với nhau.”

“ Có tình cảm thì sẽ ở chung sao?.” Lương Tư Tư cười cười: “ Bác sĩ Mạnh, anh có nghĩ tới sự chênh lệch giữa hai người không? Cuộc sống và quan niệm của bạn ấy không hoàn toàn giống với anh. Bạn ấy không thích nghe hòa nhạc, bạn ấy thích xem phim hoạt hình, anh muốn xem bản tin chính trị nhưng bạn ấy lại thích xem chương trình giải trí. Bạn ấy mua đồ ăn cũng tính từ xu một, còn tìm từng hàng để hỏi giá cả, anh đồng ý để bạn ấy tiếp tục sống như vậy không? Anh dùng đồ đắt tiền bạn ấy sẽ đau lòng, nhưng nếu là đồ bạn ấy mua thì anh sẽ coi thường, anh có thấy đó là chênh lệch không?”

Lương Tư Tư nhìn Mạnh Cổ, tiếp tục nói: “ Cha mẹ bạn ấy thích sĩ diện, có lẽ sẽ đưa anh đi tới từng nhà của bạn bè, hàng xóm, họ hàng để khoe mẽ, sẽ coi anh như một món hàng, không phải vì họ túng thiếu, cũng không phải vì hám của, mà vì họ cần mặt mũi, anh hiểu chứ, vậy anh có chịu đựng được không?.”

Mạnh Cổ nhíu mày, vừa định lên tiếng thì Lương Tư Tư đã nói tiếp: “ Bác sĩ Mạnh, nếu anh đưa bạn ấy đi tới họ hàng nhà anh, người nhà anh sẽ hỏi bạn ấy làm nghề gì? Anh có ngại khi nói rằng bạn ấy bán bảo hiểm không? Đương nhiên, làm nghề bán bảo hiểm chẳng có gì là xấu xa, nhưng vì công việc của bạn ấy, có lẽ sẽ tìm được thêm vài hợp đồng từ người nhà anh, anh có nhận được không?.”

Mạnh Cổ nâng tay, ngăn cản Lương Tư Tư nói tiếp: “ Lương tiểu thư, cô không cần khoe khoang tài hiểu biết của mình, những gì cô nói tôi cũng đều nghĩ tới, có lẽ một số việc sẽ không thể hòa bình, cân bằng được nhưng tôi muốn ở bên cạnh Trần Nhược Vũ không phải nhất thời xúc động, tôi đã nghĩ tới vấn đề này từ sớm.”

“ Tôi biết. Tôi đã nói, có lẽ anh thấy rằng đối với chuyện tình cảm anh sẽ lí trí, khôn khéo. Nhưng bác sĩ Mạnh à, người đàn ông đối với tình cảm không hẳn là quá khôn khéo, mà vì họ không muốn. Làm người yêu của anh, anh đã dùng lí trí để phân tích qua từng vấn đề chưa?.”

“ Yêu đương còn phải phân tích cái gì, Lương tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi, là phụ nữ cũng không nên quá khôn khéo, có đôi khi nên giống với Trần Nhược Vũ nhà tôi, ngu ngốc một chút mới đáng yêu.”

Lương Tư Tư cười haha: “ Bác sĩ Mạnh, anh đừng nghĩ Trần Nhược Vũ ngu ngốc, kì thực đối với chuyện tình yêu phụ nữ mới là người khôn khéo nhất, chuyện gì đã xảy ra họ đều biết hết, chẳng qua họ đang giả vờ như ngu ngốc mà thôi. Vì sợ mất đi cho nên mới vờ như không thấy, vì sợ tổn thương cho nên mới vờ như không hiểu. Nhưng thực ra họ đều hiểu rất rõ ràng. Đàn ông nghĩ rằng phụ nữ không khôn khéo bằng mình mà tự thấy đắc chí, lại không chính bản thân mình mới là kẻ ngốc.”

“ Lương tiểu thư, cô đang định dạy dỗ tôi về tình yêu để khoe khoang tình sử của mình sao?.”

“ Không, bác sĩ Mạnh, chuyện tình cảm nam nữ này trong lòng mỗi người đều có giáo trình cho riêng mình, cho dù chưa từng yêu đương nhưng tự bản thân họ sẽ hiểu được. Huống chi bác sĩ Mạnh từng thưởng thức qua không ít hoa đào, nói về kinh nghiệm phong phú, tôi không cần dạy anh.”

“ Cô quá khen, tôi không dính vào hoa đào nào cả.” Nói đùa sao, hiện tại trên người anh lộ rõ hàng chữ BẠN TRAI TRẦN NHƯỢC VŨ, dính cái gì, đào với chả hoa, đây là đang vu khống.

Lương Tư Tư cười cười, cũng không tranh luận cùng anh, chỉ nói: “ Tôi đã nói suy nghĩ của mình với anh, đây là chìa khóa nhà của Trần Nhược Vũ.

Tôi quen bạn ấy là lúc ở công ty, bạn ấy đến phỏng vấn. Công ty của chúng tôi khi phỏng vấn bạn ấy, hỏi về ý tưởng trong công việc, những người khác đều đối đáp rất trôi chảy duy chỉ có bạn ấy đứng ngây người một chỗ.

Những người phỏng vấn rất khó chịu, hỏi vì sao bạn ấy đứng lâu như vậy, thì bạn ấy nói đến để xin việc vì không có chỗ đi làm, còn chưa có cơ hội tiếp xúc với công việc thự tế, cho nên không có ý tưởng gì cả, nhưng nếu không nói thì không tạo được ấn tượng, rốt cục là chẳng biết nên nói gì. Kết quả, đương nhiên là bạn ấy biết trước được, phòng nhân sự chúng tôi cho rằng bạn ấy không đủ khéo léo, sẽ không uyển chuyển được trong lúc làm việc, khẳng định là sẽ chẳng làm nên việc gì.”

Mạnh Cổ gật đầu, kiểu phong cách này quả thực Trần Nhược Vũ có thể làm được.

“ Anh xem, bạn ấy không biết như vậy là sẽ không tạo ra được ấn tượng, nhưng lại không biết tạo ra ấn tượng đối với người khác. Bạn ấy có ý tưởng, đ