
g đi dạo. Nhắc đến người đàn ông này, cô lại thấy buồn, anh ta yêu cầu chia tay với cô. Hiện giờ, anh ta kết hôn rồi sao?
Trần Nhược Vũ thoáng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn hai người trước mắt. Ngẫm lại, có thể cha mẹ cô sợ cô buồn nên mới không nói cho cô biết. Có lẽ, mọi người nghĩ rằng cô bỏ nhà đi là để trị vết thương lòng.
Lúc này, ở trong khu nhà có một bác gái đi ra, cùng Trần Nhược Vũ nói nhỏ: “ Tiểu Vũ à, cháu xem, con trai nhà lão Trương đã kết hôn, còn cháu nữa, cũng mau xem có đối tượng nào đó, rồi triển khai ngay. Vợ nó rất là khó hiểu, người gì mà không thích nói chuyện, không hoạt bát bằng cháu đâu, cho nên cháu đừng quá buồn.”
Trần Nhược Vũ nhìn bác gái, bác này đang suy nghĩ cái gì vậy?
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại rồi đi lên lầu.
Cô muốn trở về thành phố A, rất muốn trở về.
Thật vất vả mới sống đến buổi chiều, Chu Triết gọi điện cho cô, nói sẽ tới đón cô. Ban đầu, cha và mẹ cô còn tỏ ra không được vui, cho đến khi thấy Chu Triết tới đón cô trở về thành phố A, mới tươi cười ra mặt.
Đến khi hai người chuẩn bị rời đi, hai người còn tặng cho Chu Triết một đống hoa quả, nói là mang về nhà ăn dần. Ân cần quan tâm, ý đẹp lời hay. Trần Nhược Vũ thấy hơi khó xử, chẳng nói nên lời.
Xe lăn bánh trên đường cao tốc, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Ở nhà đúng là một nơi vô cùng kì quái. Rất muốn trở về nhưng lại rất muốn trốn tránh. Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?
“ Anh Chu, vì sao anh lại quyết định trở về thành phố C?.”
“ Nên về thì phải về.” Chu Triết cười cười: “ Cha mẹ tôi ở đấy, nhà tôi ở đấy. Tôi ở thành phố A không có nhà, chỉ có phấn đấu. Cho nên, khi phấn đấu được, thì nên về nhà.”
Trần Nhược Vũ sa vào dòng suy nghĩ sâu xa.
Cô ở thành phố A cũng không có nhà, chỉ có phấn đấu.
Nhưng cô không muốn trở về, nhưng không trở về liệu có được không?
Mọi người hỏi cô, ở thành phố A có gì tốt, khiến cô nhất quyết đòi ở lại.
Cô không thể trả lời được.
Trong đầu cô hiện ra khuôn mặt của Mạnh Cổ, bỗng nhiên cô rất rất nhớ anh! Tâm trạng Trần Nhược Vũ giống như mũi tên bị tuột khỏi cung.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Mạnh Cổ. Trong lòng cô đang rất hỗn loạn, tương lai mờ mịt, về công việc của cô, về tình yêu của cô, cô muốn nghe lời góp ý của Mạnh Cổ. Tuy rằng anh nói chuyện hơi khó nghe nhưng lại là người luôn đưa ra những quan điểm bình tĩnh và khách quan.
Đáng tiếc, trên đường về nhà không được thuận lợi như cô nghĩ. Trên đường cao tốc, hai người lại thấy tai nạn xe cộ xảy ra, gây nên ùn tắc giao thông.
Xe đỗ nửa tiếng vẫn không nhúc nhích được. Trần Nhược Vũ hơi sốt ruột, cô gọi điện cho Mạnh Cổ, nhưng không có người nghe máy.
Chu Triết an ủi cô, bảo cô không nên sốt ruột, anh ta còn đùa: “ Dường như cứ mỗi lần chúng ta ở cùng một chỗ là đều gặp phải tai nạn xe.”
Trần Nhược Vũ không cười nổi, cô nhớ tới một người khác, khi ở cùng anh, cũng gặp phải tai nạn xe cộ, nhớ tới lúc anh xông lên cứu người, nhớ tới lúc anh bảo cô đi lấy túi cấp cứu ở cốp xe.
Chu Triết chạy đi hỏi thăm tình hình, một lúc sau trở về xe, nói: “ Cảnh sát giao thông đang thu dọn hiện trường, chắc sẽ không phải chờ lâu.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, cô lại gọi điện cho Mạnh Cổ, vẫn không có ai nghe máy. Chu Triết mở radio trên xe, bản tin về giao thông khá nhanh nhạy, vụ tai nạn ở đây đã được đưa tin, tám chiếc xe đâm vào nhau nối thành một đường dài, trong đó còn có hai người bị thương nặng. Những người khác đã được đưa tới bệnh viện, cụ thể về số người thương vong còn chưa rõ.
Tên bệnh viện, là bệnh viện của Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ nghe xong, cảm thấy rất lo lắng.
Đợi một lúc lâu, đường đi rốt cuộc đã được thông thoáng. Chu Triết theo dòng xe đi qua hiện trường, anh ta nhớ tới chứng sợ máu của Trần Nhược Vũ, bèn nhắc nhở cô: “ Không nên nhìn, bên kia có máu.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, cảm kích trước sự săn sóc của anh ta. Cô bỗng nhiên nói: “ Tôi chưa muốn trở về nhà, anh có thể đưa tôi tới bệnh viện được không?.” Cô đọc tên bệnh viện, nơi Mạnh Cổ làm việc.
Chu Triết sửng sốt, giật mình nhớ tới: “ Muốn đi thăm vị bác sĩ kia sao? Anh ấy là bạn của cô?.”
“ Đúng vậy.”
“ Hai người ...” Chu Triết hơi chần chừ: “ Là bạn trai của cô? Có phải người nhà còn chưa biết phải không?”
“ Không phải. Chỉ là bạn thân thôi.” Trần Nhược Vũ bỗng nhiên chột dạ, cô cắn cắn môi, cô không nên chột dạ mới đúng, nếu nói trên đời này, người nào không thể trở thành người yêu của cô, thì nhất định người đó sẽ là Mạnh Cổ.
Chu Triết gật đầu, không hỏi thêm. Xe đi qua đoạn đường xảy ra tai nạn, rốt cuộc cũng có thể bình yên về nhà. Sau một đoạn đường đi thuận lợi, anh ta đưa cô tới cổng bệnh viện.
Trong bệnh viện, mọi người đang bận rộn với công tác cấp cứu, xem ra có không ít người bị thương. Chu Triết muốn dừng xe đưa Trần Nhược Vũ vào trong, nhưng cô từ chối. Cô cảm ơn Chu Triết, rồi bảo anh ta về trước, sau đó lén lút đi vào phòng khám.
Phóng viên, cảnh sát, người nhà, người bị thương, còn có mấy bệnh nhân khác khiến cho bệnh viện trở nên đông nghẹt. Các nhân viên y tá bận rộn đi lại.
Trần Nhược Vũ lại gọi điện cho Mạnh Cổ