
i người chỉnh hình nguyên nhân có lẽ cũng không giống
nhau, nhưng là mục đích lại đều là vì làm cho chính mình hoàn mĩ hơn.
Cô đâu? Thành hoàn mĩ hơn sao?
Phòng chờ khám bệnh cao cấp trang hoàng như nhà hàng năm sao có một
chiếc gương trên tường, có nhười nói đó là “Kính chiếu yêu”, bởi vì rất
thanh rất lượng, có thể chiếu ra nữ nhân trên mặt sở hữu tỳ vết nào,
chiếu quá người chỉ biết càng kiên định ý chí chỉnh hình.
Cô chần chờ một chút, chậm rãi đi qua.
Nhìn xuống chiếc gương, cô gái tinh tế tái nhợt, một thân đơn giản
chiếc váy màu xám dài, dưới chân là một đôi giày màu đen giống trẻ con,
thoạt nhìn, thực không giống với……
Đây là cô sao?
Nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, để ra phia sau, chỉnh trương khuôn mặt nhỏ nhắn liền hoàn toàn hiện ra.
Nhìn ngây ngốc, cô không khỏi tìm hiểu đầu ngón tay vuốt khuôn mặt
xa lạ của người trong gương, tự hỏi : Bên trong này không quá giống con
người của chính mình…… Là ai?
Đang lúc xuất thần, Đường Tắc An đi đến phía sau cô, nhìn chằm chằm hình ảnh cô trong gương, hỏi:“Suy nghĩ cái gì?”
Tầm mắt của cô cùng anh ở trong gương giao nhau, nhưng chỉ có ngắn
ngủn một cái chớp mắt, cô liền theo thói quen đem ánh mắt tránh đi.
“Cảm giác…… Giống như con vịt nhỏ xấu xí biến thành thiên nga……” Mang theo một tia tự giễu nói nhỏ.
“Đừng quên, con vịt nhỏ xấu xí vốn chính là một thiên nga, chính là chính em không biết mà thôi.” Anh nhìn cô, ý vị thâm trường.
Cô khẽ run, nâng lên mắt, chỉnh lại trái tim vì anh trả lời mà chấn động.
Đường Tắc An không phải người nói dễ nghe, thậm chí còn có điểm khắc nghiệt, nhưng là anh có khi nói một chút như vậy, lại tự tiện tiến
thẳng vào lòng của cô khắc sâu ở đó.
Này, đại khái là cô rốt cục có thể đối với anh dỡ xuống nguyên nhân lớn nhất đề phòng đi!
Đương nhiên, gần ba tháng chung sống, cô cũng hiểu được anh là thật
sự muốn giúp cô, tạm thời không đề cập tới quá trình hay không quá mức
cấp tiến, nhưng chỉ là tâm ý này, liền đủ làm cô cảm kích.
“Đi thôi.”
Yên lặng theo phía sau anh, đi ra trung tâm chỉnh hình, mặt trời vẫn là ở những ngày mùa hè nóng nắng gay gắt, cô không hề phòng bị, anh cởi áo khoác, đặt vào trên đầu cô.
“Phải chú ý không được phơi nắng, phải nhớ kỹ.” Anh nhắc nhở.
Cô lăng lăng giữ chặt lấy áo khoác của anh, nhưng lại đã quên phải
về nói một tiếng, bởi vì áo khoác này đều là mùi vị trên người anh, liền như vậy khóa trụ hô hấp của cô……
Tim đập với tốc độ bão táp cô vội xoay mình, cuộc đời cô lần đầu tiên, vì một nam nhân, thở không nổi……
Mà nguyên nhân, không rõ……
Đồng Húc Hòa thay đổi, trở nên thực không giống với trước đây.
Phẫu thuật chỉnh hình làm cô hé ra gương mặt tươi mới, hơn nữa đã
đổi kiểu tóc mới, mái tóc dài xinh đẹp, nhẹ nhàng thả lên trên vai, sợi
dài sợi ngắn (là tóc tỉa),
làm cho cả người cô quả thực giống Audrey Hepburn từ trong phim đi ra,
tinh tế lại thanh lịch, nhẹ nhàng uyển chuyển ấn tượng xinh đẹp.
Có đôi khi, Đường Tắc An nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Ngắn ngủn chỉ có nhiều tháng, cô giống như trưởng thành không ít,
trước đây rõ ràng còn giống cái tiểu cô nương, bây giờ đột nhiên biến
thành thục nữ, duyên dáng yêu kiều hệt như một đóa hoa.
Quả nhiên nữ nhân mười tám tuổi có khác, anh bỗng nhiên có loại cảm giác nhà có con gái mới lớn. (Mit: anh gian thật, coi là con gái thì cấm có ý đồ *cười đểu* … ĐTA: *lườm lườm* … Mit: *im re, vuốt vuốt mồ hôi*)
Nhưng là, vẫn là có một chút làm anh không vừa lòng, anh hy vọng cô
ăn sao để béo lên một chút, cho dù so với lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng đã có da thịt hơn, nhưng còn chưa đủ, trong mắt anh, cô vẫn là gầy quá
mức, mỗi lần nhìn cô tế giống nhau gập lại liền đoạn cổ tay, anh đều một trận kinh hãi.
“Em ăn nhiều một chút, tốt nhất phải tăng thêm năm cân nữa mới được.” Khi ăn bữa sáng, anh lại nhắc một lần.
Năm cân, cô phải ăn bao nhiêu này nọ mới có thể béo những năm cân? Đồng Húc Hòa ở trong lòng lẩm bẩm.
“Vì sao không nói lời nào?” Anh quết mứt hoa quả vào bánh mì và hỏi.
“Đã biết……” Cô thấp giọng nói, đang muốn vươn tay lấy bánh mì trong
rổ, anh lại sớm hơn một bước cầm bánh mì quết mứt hoa quả trong tay đưa
cho cô.
Nàng ngoan ngoãn tiếp nhận bánh mì, một ngụm một ngụm cắn. Cô thích vị mứt hoa quả nồng đượm trong bánh mì.
“Còn có, bác sĩ đưa thuốc phải nhớ uống.” Anh nói xong cầm lấy bình
cà phê, ở chén của chính mình rót xuống một ly cà phê, lúc này, cô đã
xem hai khỏa bơ hình tròn nhỏ đặt lên trước mặt anh.
Anh tự nhiên khuấy cà phê. Anh uống cà phê chỉ thêm hai khỏa bơ tròn nhỏ, không thêm đường.
Này đó động tác, hai người bọn họ đều là bất giác như thế nào, nhưng xem ở trong mắt Trần tẩu, lại cảm thấy kinh ngạc.
Khi nào thì, bọn họ đã muốn đem thói quen của nhau hiểu rõ ràng như vậy?
Xem ra tình trạng hiện tại của bọn họ, nếu không phải biết bọn họ là biểu huynh muội, bà thật sự sẽ nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân yêu
nhau đi.Trần tẩu ngắm bọn họ liếc mắt một cái, cười cười, giúp Đồng Húc Hòa
đưa lên một ly sữa đậu nành nóng cùng salad.“Đến, tiểu thư, uống ch