80s toys - Atari. I still have
Chết, Sập Bẫy Rồi

Chết, Sập Bẫy Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325594

Bình chọn: 7.5.00/10/559 lượt.

ộ nghiêm túc: “Có chuyện muốn hỏi, không thành vấn đề, không có chuyện gì cũng cứ hỏi.”

“Thế, anh Tô, anh đã có bạn gái chưa?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.

Rất không may, người nói ra câu đó là tôi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh cùng những cái nhìn chằm chằm từ mọi người,

tôi chậm rãi thu người lại, hận không thể chui xuống cái lỗ nào cho rồi.

Mấy ngày sau tôi đều tìm cách tránh mặt Tô Á Văn, lúc anh qua nói chuyện,

phổ biến cho chúng tôi, tôi đều cúi đầu ngắm ngón chân mình. Thực ra

chuyện này cũng chẳng có mấy ai nhớ, thứ nhất là vì chúng tôi căn bản

không nhớ mặt nhau, thứ hai là vì mọi người ai cũng ưa náo nhiệt. Thực

ra lần đầu gặp, Tô Á Văn cũng chỉ hơi hơi đẹp trai thôi, còn tôi thì

chẳng hiểu sao mình lại lớn mật tới mức đó.

Tất cả mọi người đều hào hứng, nói là leo núi, nhưng thực ra chỉ là ra ngọn núi ở ngoại thành chơi thôi. Trên núi có một cây cầu treo, trên cầu

treo là những ván gỗ xếp liền nhau, bên dưới còn chăng cả lưới để đảm

bảo an toàn, bước chân lên có cảm giác lắc lư thú vị nhưng cũng rất an

toàn. Tất cả mọi người đều chơi đùa vui vẻ, duy chỉ có tôi là mặt trắng

bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Tôi bám chặt lấy dây bên đi chầm chậm, mặc dù biết an toàn nhưng lúc nãy

nhìn xuống khe suối sâu rất sâu, tự nhiên cái ý nghĩ mình bị rớt xuống

lại nhảy ra. Tôi vừa run run lết từng bước chậm chạp, vừa tự giễu mình,

đã có chứng sợ độ cao còn đi leo núi, không tự rủa mình thật vô cùng có

lỗi với bản thân.

Tô Á Văn đi phía trước dừng lại, bước tới cạnh, nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Đừng nhìn xuống dưới, đi theo anh.”

Bàn tay anh ấm áp, lại to rộng, nắm chặt lấy tay tôi, cố ý bước chậm lại.

Tôi không thấy sợ như ban đầu nữa, trong lòng đã bình tĩnh trở lại.

Nhưng chẳng hiểu sao đầu óc lại quay cuồng, tim đập càng ngày càng

nhanh, tôi lẩm bẩm tự nói với mình: “Nắm tay so với chứng sợ độ cao còn

kích thích hơn nữa.”

Tôi nói rất nhỏ, không ngờ anh vẫn nghe được. Tô Á Văn quay đầu lại nhìn

tôi, khóe miệng kéo lên thành một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt đen lấp

lánh.

Nhìn viền mắt thâm đen của mình trong gương, tôi thở dài đánh sượt, cuối

tuần rồi, phải lết ra khỏi giường lúc mười hai giờ trưa đúng là quá quá

quá quá quá tàn nhẫn!! Tuy rằng đối tượng hẹn hò rất kỳ lạ, quá trình

cũng kỳ lạ, nhưng với lòng tôn trọng và cũng hơi vui vui với cuộc hẹn

này, tôi quyết định cũng nên chọn cái gì mặc cho nghiêm túc một chút.

Vừa tới cổng trường đã thấy có một chiếc xe đậu ở đó, thiết kế thon dài,

thân xe lấp loáng ánh mặt trời, tôi nghiêng đầu nhìn logo phía trước,

thầm chép miệng cảm thán. Chậc chậc, toàn bộ tài sản của tôi chắc cũng

chả mua nổi lấy một cái bánh xe. Mãi tới khi đi tới gần, tôi mới cười

toe sung sướng.

Tống Tử Ngôn nghiêng người dựa vào bên xe, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mờ

mịt như bị phủ sương, duy có đôi mắt là vẫn trong suốt trầm tĩnh như cũ. Hắn vừa thấy tôi đã cười cười, hỏi: “Tới rồi à?”

Chỉ cần đứng cạnh con xe này thì dù tên đàn ông đó có tầm thường cỡ nào

cũng tính là ưa nhìn được, huống chi người đứng cạnh nó giờ là người đàn ông đẹp trai như Tống Tử Ngôn. Mà bất luận người phụ nữ nào có đàn ông

đứng chờ thì ai lại không thấy vui chứ, huống hồ là đứa ưa hư vinh như

tôi, tôi nở nụ cười hiền lành thục nữ vô cùng hiếm hoi: “Vâng, để thầy

đợi lâu rồi.”

Hắn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm giọng nói: “Lần sau nhớ tới đúng giờ đó.”

Sao mà mất hứng thế cơ chứ, tôi đảo mắt nhìn qua con xe và gương mặt hắn, quyết định không thèm so đo nữa.

Xe chạy êm, ngồi trong xe gió lùa mát mẻ, cạnh bên là một người đàn ông

đẹp trai dáng vẻ đường hoàng, tuy hắn vẫn tiếp tục duy trì trạng thái im lặng trầm mặc triệt để, nhưng trong lòng tôi vẫn tự thấy rất phơi phới.

Chỉ là nhạc trong xe có hơi quái dị, giai điệu đơn điệu dạo tới dạo lui có

mỗi một đoạn, tôi hảo tâm nhắc: “Đĩa này có bị xước không thầy, sao chỉ

nghe được mỗi nhạc dạo mà không có người hát ạ?”

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, giọng đều đều: “Đây là một loại nhạc ở Bắc Âu.”

Tôi yên lặng cúi đầu xuống. Diệu Ngọc [1'> đã từng nói với Đại Ngọc [2'>:

“Ngươi đúng là tục nhân.” Còn tôi thì chỉ thấy mình giống hệt Lưu bà bà

[3'>. Tuy vẻ mặt của hắn không thay đổi, ngữ khí cũng bình thường, nhưng

thế nào mà tôi lại tự thấy như mình đang bị khinh thường vậy trời.

May mà hắn cũng mở miệng nói trước: “Em không thích nghe thì thôi, chúng ta đổi cái khác.”

Tôi nhìn vào hộp đựng CD, toàn là tiếng nước ngoài, hình như cái nào cũng na ná như nhau, đành nói: “Thôi kệ đi ạ.”

Hắn nói: “Thực ra tôi cũng không thích lắm, nghe là muốn ngủ.”

Hóa ra hắn cũng không phải dương xuân bạch tuyết [4'> gì, tôi có cảm giác đã tìm được đồng minh, hào hứng đề xuất: “Nếu đã thế, lần sau em sẽ mang

cho thầy mấy cái đĩa, nhạc bốc vô cùng đó.”

“Không cần.” Hắn đáp.

“Thầy đừng khách khí, em có nhiều lắm.”

“Không phải là tôi khách khí với em, mà là tôi không cần.” Hắn hờ hững liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: “Xe này là tôi đi mượn.”

Xe này là đi mượn, tôi thừa nhận mình bị lời này