
rồi!” Sở Phương Uy vừa vặn đi ra thấy được Sở Hạo ngoài cửa.
“Nguyệt Nguyệt cũng đã về rồi!”
“Dạ, cha nuôi.”
“Ba!” Sở Hạo lại đi bế một chút Sở Phương Uy.
Lâm Nhật Nguyệt buồn cười nhìn hắn, bộ dáng của hắn tựa như trúng 500 vạn xổ số vậy.
“Mẹ con đâu?”
“Ở phòng bếp.”
“Dạ, con đi tìm mẹ!” Hắn tám phần muốn đi ôm Trương Thục Viên .
“Nguyệt Nguyệt, con có biết Hạo Hạo làm sao vậy không?” Ngô
Mĩ Lâm nhìn Sở Hạo hành động khác thường hồ nghi hỏi Lâm Nhật Nguyệt.
“Con không biết a!”
Chuyện của cô cùng Sở Hạo cứ để cho Sở Hạo nói với vị đại nhân kia đi!
“Phương Uy a, anh có hay không cảm thấy Hạo Hạo đi ra ngoài một hồi trở về sau giống như có chỗ nào không đúng a?”
“Ách, hình như là có như vậy một chút, nhưng cũng không biết được là chỗ nào không thích hợp!” Sở Phương Uy cũng rất buồn bực!
Nghe hai người đối thoại, Lâm Nhật Nguyệt cười lắc đầu vào nhà .
Buổi tối, Sở Hạo vụng trộm lẻn vào phòng Lâm Nhật Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, em đang làm gì vậy?”
“Sửa bài tập.”
“Đừng sửa nữa, tâm sự với anh đi” Sở Hạo lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt nằm ngã vào trên giường, tựa như hồi trước vậy.
“Nguyệt Nguyệt, em có biết anh vừa đến Canada nhớ em đến thế nào không?” Quay đầu, Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt bên cạnh
“Hử?”
“Kỳ thật anh vừa lên máy bay đã bắt đầu hối hận . Chờ sau khi máy bay hạ cánh, anh có cái xúc động, muốn đáp một cái máy bay khác bay trở về!” Sở Hạo nghĩ đến bản thân lúc đó.
“Vậy anh như thế nào không có trở về?” Lâm Nhật Nguyệt nhìn trần nhà.
“Sau đó anh nghĩ dù sao em cũng không yêu anh, trở về lại có
có gì hữu dụng đâu? Nói đến lão ba lão mẹ anh rất khó khăn mất bao
nhiêu thời gian mới đưa anh đi được, anh vừa đến liền lập tức quay đầu
trở về, chẳng phải thực xin lỗi bọn họ? Cho nên anh không có trở về.”
“Ừm.” Lâm Nhật Nguyệt gật gật đầu, cô không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Nhưng là anh ở Canada thật sự rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ!
Có hai lần anh thật sự nhịn không được , liền vụng trộm bay trở về thăm
em.” Những ngày mong nhớ kia đối Sở Hạo mà nói là vừa khổ lại ngọt.
“Là sau khi anh rời đi được một năm đúng không? Một lần ở thư viện, một lần ở trước cửa giảng đường dưới cây bạch quả, phải không?”
Lâm Nhật Nguyệt quay đầu nhìn về phía Sở Hạo.
“Sao em biết? Em nhìn thấy anh à ?” Sở Hạo kinh ngạc nhìn cô.
“Em không nhìn thấy anh, chính là cảm thấy có người đang nhìn em, mà trực giác nói cho em biết đó là anh.” Lâm Nhật Nguyệt quay đầu
lại, tiếp tục nhìn trần nhà nói.
Khi đó cô có một cảm giác mãnh liệt là có tầm mắt vẫn nhìn
theo cô, tầm mắt kia rất quen thuộc, thực nhiệt liệt, trực giác cô phản
ứng đó là Sở Hạo.
“Vậy em không muốn anh đi ra sao? Em không muốn gặp anh sao?”
“Cho dù em gọi anh, khi đó liệu anh có ra gặp em không?” Lâm Nhật Nguyệt hỏi ngược lại.
“Anh…… sẽ không.” Sở Hạo thừa nhận.
“Tại sao vài năm sau anh lại không trở lại?”
“Anh là rất muốn trở về thăm em a! Nhưng là trở về cũng chỉ
có thể xa xa nhìn em, chỉ có thể từ xa nhìn mà không thể tiếp xúc gần.
Anh phát hiện như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng đau khổ, cho nên cắn
răng một cái liều mạng nhịn xuống ý nghĩ muốn về trong đầu.” Khi đó nhẫn nhịn rất vất vả a!
“Còn về bên đó nữa không?” Tuy rằng Lâm Nhật Nguyệt biết anh
không có khả năng lại đi trở về, nhưng cô nhịn không được muốn hỏi, muốn nghe anh chính mồm nói.
“Đương nhiên không quay về , anh có ngốc đâu a?” Sở Hạo không chút nghĩ ngợi nói.
“Ừm.”
“À, vẫn phải quay về đó một lần nữa, đem việc bên kia xử lý một chút.”
“Ừ. Sau hai năm tốt nghiệp đại học Toronto, anh đi đâu?”
“Anh đi Vancouver, làm giáo viên thể dục ở một trường trung
học. Anh bây giờ đã là đai đen cấp 7! Em thì sao? Năm năm qua không có
anh ở đây em có tiếp tục luyện tập nữa không đấy? Nhất định không có
phải không?” Thời điểm năm đó anh đi cô vẫn là chỉ biết một chiêu.
“Đúng, anh không ở đây, ai giúp em luyện a?” Anh vẫn là lựa chọn nghề nghiệp giống cô!
“Biết ngay mà, bây giờ anh đã trở về, cho nên anh quyết định tiếp tục dạy em!”
“Này…… Không cần đâu! năm năm qua cũng không có người nào bắt nạt em, hơn nữa bây giờ anh đã trở lại, anh có thể bảo vệ em a! Chẳng
lẽ anh cho rằng anh đai đen cấp 7 vẫn còn không đủ thực lực bảo vệ em
sao?” Còn luyện nữa? Cô còn lâu mới luyện!
“Hắc hắc! Cũng đúng nha! Vậy được rồi, em không cần học , anh sẽ bảo vệ em!” Sở Hạo ngây ngô cười cong cong đầu, coi như lại nhớ tới
bộ dáng ngây ngốc trước đây.
“Nguyệt Nguyệt!”
“Hử?”
“Khi nào thì em phát hiện bản thân cũng yêu anh?”
“Không biết.”
“Vậy em làm sao mà biết em yêu anh?”
“Không biết.”
“Em như thế nào cái gì cũng không biết?”
“Dù sao em chỉ biết anh yêu em, em cũng yêu anh thì tốt rồi.”
“Nguyệt Nguyệt!” Lại một lần nữa nghe được Lâm Nhật Nguyệt nói yêu anh, Sở Hạo trong lòng tràn đầy cảm động.
“Ừm.”
“Anh yêu em, so với năm năm trước càng yêu em hơn!”
“Ừm.” Lâm Nhật Nguyệt nhẹ giọng đáp lời, cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp.
“Nguyệt Nguyệt!”
“hử?”
“Anh…… Anh muốn……”
“Muốn cái gì?” Lâm Nhật Nguyệt quay đầu nhìn Sở Hạo nói chuyện ấp a ấp úng.
“Muốn…… Hôn em……” Sở Hạo nhìn Lâm