Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211743

Bình chọn: 10.00/10/1174 lượt.

ình bộ

ám lao ngoại trừ người giữ ngọc ấn của Hoàng Thượng có thể tùy tiện ra

vào, có lẽ, người của Hình Bộ cầm lệnh của Hình bộ Thượng Thư cũng có

thể đi vào.” Sắc mặt Ất bình thản, không có gì hoảng hốt, dừng một

chút, hắn lại nói, “Chí ít thì cơ bản là như thế, nhưng mà, không biết

Hoàng Thượng có ra lệnh gì cho bên Hình bộ chưa……”

Ta nở nụ cười, một nụ cười tràn ngập cảm kích, ta nhìn Ất một lúc lâu chỉ có thể cười mà không nói được gì.

“Mạc Ly…… cảm ơn, cảm ơn huynh.”

Ất khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Thỉnh công chúa vĩnh viễn không cần nói hai chữ ‘cảm ơn’ với Mạc Ly.”

Có đôi khi, ta không thể không cảm tạ trời xanh, thật đó.

Nửa canh

giờ sau, trên đường lớn Nam Thần Môn, vào khoảnh khắc ta chỉ còn cách

Tướng phủ tường cao ngói hồng kia trong gang tấc, ta cảm thấy ở sâu

trong động mạch cổ tay trái của ta có một vật gì đó đang cố nhoi ra

ngoài, tiếp đến, trái tim ta cũng đập mạnh hơn, cả người như có dòng

điện chạy qua.

Cảm giác bất ngờ ập đến ngoài dự tính, khiến hô hấp ta bị tắc nghẽn, tay không tự chủ đè lên ngực……

“Công chúa, làm sao vậy?” Ất quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng.

Ta lắc đầu, nhíu mày cười, giọng bỡn cợt: “Còn phải làm phiền huynh gánh cái ‘cục nợ’ ta đây, ha ha.”

Ất không

nói gì nữa, quay lại liền ôm lấy thắt lưng ta, nhún người phóng qua bức tường cao của Tướng phủ, bên tai là tiếng gió hất tung vạt áo Ất,

ngước mắt lần nữa đã đến “Cúc Viên” rồi.

Tay phải của ta làm ra vẻ tự nhiên cầm lấy cổ tay trái của mình, ngón cái khẽ ấn mạnh vào động mạch.

Sắc mặt

bình tĩnh nhìn Ất nói: “Mạc Ly, huynh đi bảo Vô Ưu sai ám cung đi tìm

thủ hạ của Đông Phương Cửu, hắn không thể tới đây một mình được,

「©」Lăng Đô chắc chắn có ám vệ của hắn.” Suy nghĩ một lúc, ta lại nói tiếp, “Bảo Vô Ưu lo chuẩn bị sẵn xe ngựa, phòng ngừa

vạn nhất!”

Ất sửng sốt, gật đầu nói “Dạ”.

Nhìn Ất

biến mất như điện xẹt trước mắt, tay phải ta mới buông cổ tay trái ra,

ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vạnh vạnh trên bầu trời kia, ta cười khổ một tiếng, cất bước vào Cúc Viên……

Cùng lúc đó, trong Phượng Lai khách sạn cách Tướng phủ chỉ một con phố cũng đã xảy ra một màn tương tự.

“Sư…… Sư

phụ, sư phụ làm sao vậy?!” Vô Cầu nhìn thấy Yến Tứ Phương đột nhiên ôm

ngực, nhảy dựng lên từ trên ghế vẻ mặt hoảng hốt, sợ quá hóa lắp bắp.

Bỗng dưng, Yến Tứ Phương lại bật cười khanh khách, đôi mắt tím thoắt cái chuyển

dần sang đỏ sẫm, miệng lầm bầm: “Ha ha, ta đã trốn nhưng lại trốn không xong, chẳng lẽ là ý trời sao?……”

“Sư phụ sư phụ!……” Vô Cầu trợn tròn mắt, không biết phải làm sao, đột nhiên hắn nhìn thấy túi kim châm cứu bị vứt trên giường……

Tay Vô Cầu vừa mới đụng tới ngân châm, đã bị Yến Tứ Phương quát: “Vi sư không có việc gì, ngươi chớ làm chuyện ngớ ngẩn!”

Vô Cầu ngơ ngác từ giường quay trở lại, mặt ngớ ra nhìn Yến Tứ Phương.

“Vi sư

phải ra ngoài, ngươi hãy ngoan ngoãn đợi ở đây, nếu dám cả gan đi ra

ngoài……” Tĩnh lược bớt nửa câu sau, Yến Tứ Phương dùng ánh mắt sắc bén

bổ sung vào.

Vô Cầu vội gật đầu, lại gật đầu.

Giờ Hợi một khắc, Tướng phủ, Cúc Viên.

“Muội điên rồi hả?!”

Tô Tử Chiêm nổi đóa túm lấy hai vai ta không ngừng mà lắc, đùng đùng mắng nhiếc việc làm sai trái của ta.

Ta biết,

ta không lấy đại cục làm trọng. Ta biết, ta không còn là giám quốc công chúa nữa. Ta biết, lòng ta có tư tâm. Ta biết, ta biết hết……

“Muội muốn ta giúp muội cứu Đông Phương Cửu ra?! Không phải muội quá đề cao chính mình, thì chính là coi thường ta!” Tô Tử Chiêm mắt lạnh nhìn ta, hờ

hững lắc đầu, “Ta sẽ không giúp muội. Hoàng Thượng nói rất đúng, đây là cơ hội tốt. Cơ hội không thể bỏ lỡ, mất rồi sẽ không có lần thứ hai!”

“Coi như

ta cầu xin huynh, biểu ca……” Ta tiến lên chộp lấy cánh tay hắn, “Thật

sự, ta chỉ xin huynh một lần này thôi, được không? Chỉ một lần! Về sau, nếu Đông Phương Cửu lại rơi vào tay chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không……”

Cười lạnh

một tiếng, Tô Tử Chiêm đẩy ta ra, hỏi: “Thượng Quan Lăng, muội có phải

là người của Ngọc Quốc không? Có phải là công chúa Ngọc Quốc không? Có

phải là Trưởng công chúa đã từng nắm quyền giám quốc hay không?!”

“Tô Tử

Chiêm!” Nơi cổ tay giật nảy kích thích ta, giọng nói đột nhiên cao vút. Ta không dám kéo tay áo lên nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ta

không dám, chính bởi vì ta biết nguyên nhân của nó.

Ta chạy trời không khỏi nắng, có lẽ, sẽ chẳng còn đêm trăng rằm tháng sau nữa rồi.

“Tô Tử

Chiêm, ta hiện tại gọi huynh một tiếng biểu ca, huynh không phải đế sư, không phải Hình Bộ Thị Lang, huynh chính là biểu ca của Thượng Quan

Lăng ta.” Hít một hơi thật sâu, lại nói, “Đông Phương Cửu có ân với ta, cũng có thể xem như đại ân cứu mạng. Nếu không phải hắn đến Ngôn Quốc

trình diễn màn kịch ‘cướp dâu’, không chừng hiện giờ ta cũng chẳng có

mặt ở Ngôn Quốc, mà có lẽ đã trở thành Vương phi vô tích sự kia rồi……

「©」Ha ha, nếu tên ngốc kia không phải vì ta…… Đông

Phương Tấn cũng sẽ không biết hắn có ‘Thất sắc thảo’, hắn cũng sẽ không thất sủng…… Nếu hắn không lo lắng cho đêm trăng tròn không tránh khỏi

một mình liều lĩnh chạy đến chỗ ta, ai


XtGem Forum catalog