
ch trong tay chủ tử hắn, thân hình
đang đứng thẳng không khỏi run lên một cái, hắn cũng sợ a.
“Tiện nhân!” Hiên Viên Tiêu mắng.
Chén trà thứ tư bị ném xuống đất, thật là may mắn, nhờ có lớp thảm dưới nền nên không vỡ được.
“Thập Tứ!”
“Có thủ hạ!”
“Điều tra — Bích Quân.” Lạnh giọng phân phó.
“Vâng!”
Hiên Viên Tiêu hận không thể lôi Thượng Quan Lăng đến một chưởng đánh
chết, hắn thật không hiểu một nữ tử lại còn là công chúa một đất nước
làm sao có thể…có thể không biết liêm sỉ sắm vai khách làng chơi như
vậy, còn ăn mặc như thế, như vậy…… đúng thực là…… làm hắn tức chết mà!
(Vivi: khiếp. Chuyện của chị mặc kệ chị, anh quan tâm làm gì?! Chưa gì
đã ghen dzữ thế rùi. Sao anh thay lòng đổi dạ nhanh thía Tội nghiệp Sở
Sở )
Chẳng những thế, thiếu chút nữa là bị một tên tiểu quan ăn rồi! Hừ!
Những lời nói ghê tởm không biết xấu hổ ấy, Hiên Viên Tiêu nghe rất rõ
ràng, hắn thực nên cảm tạ cái bức tường này, một chút âm thanh cũng
không ngăn được!
“Choang……”
Lần này cho dù bị ném lên tấm thảm lót sàn, nhưng chén trà đáng thương vẫn cứ ‘tiêu hương ngọc tổn’ như thường.
“Chủ tử……” Thập Tứ thấp giọng gọi.
“Nói.”
“Tối nay, chủ tử muốn ở đây……”
“Về!” Một chữ, Hiên Viên Tiêu đứng dậy, sải bước ra ngoài.
***
“Chủ tử!~~ công tử ~~”
Thanh âm dẻo quẹo này, trời ơi, đừng kêu nữa, phiền muốn chết!
“Tiên Tiên! Ngươi đừng có ẹo tới ẹo lui trước mặt ta nữa! Bổn công tử chóng mặt lắm rồi!” Ta tức giận liếc Tiên tú bà một cái.
“Chủ tử ~~~ nô gia ~~~”
“Câm miệng!” Ta phẫn nộ quát.
Tiên Tiên rõ ràng sợ hãi, miệng mở to không cam nguyện khép lại.
“Còn nữa, lần tới ngươi đừng thoa nhiều phấn như vậy, công tử ta ngửi rất khó chịu!”
Tiên Tiên vừa định mở miệng, lại nhớ ra Thượng Quan Lăng bắt câm miệng, khó xử không biết làm sao cho phải.
“Bảo ngươi đáp thì đáp đi!”
“Vâng, nô gia đã nhớ kỹ.” Rất ủy khuất a.
“Được rồi, ngươi lui xuống dưới đi, không cần ở đây nữa.” Ta tiêu sái phất tay.
“Vâng, nô gia xin xuống trước.”
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thật sự là chịu không nổi Tiên Tiên tú bà này, miệng bà ta không lúc nào ngậm lại, từ lúc ta vào gian mật thất này, bà ta nói không ngừng, cứ
thế cũng phải đến một canh giờ. Tuy rằng ban đầu là ta chủ động hỏi bà
ta về chuyện của Bích Quân, nhưng ta cũng đâu có kêu bà ta kể mấy cái
chuyện râu ria khác chứ?! Bà ta huyên thuyên, kể một ngày cô nương nào
tiếp khách bao nhiêu lần, sở thích đặc biệt của từng khách nhân nói cho
ta biết! Ta cũng đâu phải là paparazzi, không có thói quen đi nghe ngóng chuyện riêng tư nhà người ta a! Khụ khụ…… Ta chỉ cảm thấy hứng thú với
người hiếm có mà thôi……
Nói về Bích Quân thật đúng là đáng thương! Bích gia vốn là một dòng họ
lớn ở Ngôn quốc, bị kẻ gian hãm hại, trong một đêm mà nhà gồm một trăm
hai mươi ba khẩu toàn bộ bị chém đầu, hắn do xuất môn dạo chơi chưa về,
mới may mắn thoát khỏi kiếp này. Bích Quân vì chịu không nổi đả kích,
một đêm đầu liền bạc trắng, sau lại bị kẻ gian hãm hại nhà hắn bắt cóc,
kẻ gian thấy tướng mạo hắn rất đẹp thì định phi lễ với hắn, nhưng còn
những vết sẹo chằng chịt trên mặt là do chính tay hắn tự gây nên……
Đáng thương a!
Đáng thương a……
Lòng ta quặn thắt lại, quá tàn nhẫn, thế giới này thật quá tàn nhẫn rồi, tại sao lại đối xử bất công với một người tốt như vậy chứ?!
Ông trời ơi! Vì sao ông lại bất công như vậy?! Ông khiến ta không hiểu
sao mà xuyên qua thì cũng không tính đi! Ông so với ta trong sách còn
ngược đãi soái ca tàn nhẫn hơn! Ông còn có tính người không vậy?!…… Khụ
khụ…… Có còn thiên lý nữa hay không?!
Đột nhiên, ánh nến – khẽ run, phòng tối cửa mở.
“Đinh?”
“Công tử!”
“Công tử.”
À, là Ất với Đinh a. Nhìn Ất nở nụ cười hiếm có, ta biết, hắn nhất định thành công rồi.
“Ất, đã bắt được tiểu hồ ly.” Ta dùng ngữ khí thập phần chắc chắn, ánh mắt tràn ngập tán thưởng nhìn hắn.
“Vâng, công tử.” Ất khom người thi lễ.
“Ất, cực nhọc rồi, ta thay Bính — cám ơn ngươi.” Đoạn diễn xuất này có
chút buồn nôn, hệt như ta thoáng cái già đi ba mươi tuổi, làm một cán bộ lãnh đạo ở trên cục đến thăm hỏi động viên gia đình thanh niên hăng hái làm việc tốt vậy. Đổ mồ hôi.
“Công tử!……” Nghe vậy, Ất cả kinh, lại cúi đầu, chờ phân phó.
Ta đứng dậy, hòa nhã bảo Ất và Đinh.
“Ngồi.” Một chữ đơn giản, một nụ cười nhạt, ta tin cả hai đều có thể nhận thấy thành ý của ta.
Đinh nhìn Ất, nhìn thấy cử chỉ của Ất. Ất thi lễ ngồi xuống, Đinh cũng vui vẻ ngồi xuống.
Ha ha, chuyện này thật tốt.
“Ất, tiểu hồ ly đã giấu an toàn chưa?” Ta hỏi.
“Khởi bẩm công tử, thuộc hạ đã đem tiểu hồ ly nhốt trong mật thất bên
cạnh, nhưng mà công tử yên tâm, nơi này mỗi gian mật thất đều có cách âm .” Ất bình tĩnh, tính sẵn trong lòng.
“Ân.” Ta gật đầu, nghĩ đến những điều tiểu hồ ly đáng thương sắp gặp phải, ta cười xấu xa thành tiếng, “Hắc hắc……”
“Công tử, đang…… cười?” Đinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Khụ khụ……” Ta đổi thành khuôn mặt tươi tắn như ánh mặt trời cười với
Đinh, “Đinh a, công tử ta cho ngươi một bức họa, chiếu theo bản vẽ mau
làm cho công tử một đồ vật giống vậy, càng nhanh càng tốt.”