Duck hunt
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327583

Bình chọn: 8.5.00/10/758 lượt.

Đây không phải sự thật……

Ta không tin!!!……

“A a a a…… Mau cho ta tỉnh lại!”

Ta không bao giờ … muốn làm mẹ kế nữa ……

Phật viết: Hối hận thì đã muộn.

Một người phải chịu nhiều đau đớn thì liệu khả năng chịu đựng có thể nhanh chóng nâng cao hay không?

Đáp án là: Có thể.

Bởi đối với Đông Phương Cửu mà nói, ta vốn hư cấu nhân vật này trong tiểu thuyết vô cùng tồi tệ, là phương thức lay động a.!

Thoắt cái đã một khắc trôi qua, vẻ mặt cùng lòng ta vẫn cứ bình thản như cũ, nói cách khác, ân chính là “Vẻ mặt tử ngư tương nhân”, hay nói theo cách văn nhã hơn có lẽ là “Tâm như tro tàn”. Lâm Nhược Mai, mặc cho

chúng ta tình bằng hữu chân thành một thời, ngươi lại cự nhiên nguyền

rủa ta! Hơn nữa lại còn ứng nghiệm !…… Ông trời ơi! Ta nên làm cái gì

bây giờ?! Ta làm sao mới có thể trở về?! Ai có thể nói cho ta biết đây

không phải sự thật?! Không phải sự thật!……

Ta cố thoát khỏi sự giam cầm của Đông Phương Cửu , “Bốp, bốp, bốp…”

không lưu tình chút nào tát cho chính mình sáu bảy cái thật mạnh, cảm

thấy hai má như sưng phồng lên rồi, lúc này mới chịu dừng tay……

Được rồi, ta nhận đây là sự thật. Ta xuyên qua , xuyên đến cái khoảng

không vô căn cứ này, hơn nữa lịch sử lại vẫn là ta sáng tạo ra, ha ha a, nhưng sao trong lòng vẫn một mảnh cô tịch……

Thân phận hiện tại đã từ tiểu Lam chuyển thành tiểu Lăng… Thượng Quan

Lăng, Ngọc quốc trưởng công chúa, một nữ nhân cực kì hư hỏng, mà hư hỏng có lẽ cũng không đủ để để hình dung nàng, ách, hình dung “Ta”.

Ngay sau giây đầu tiên nhận ra sự thật này ta liền bắt đầu quan sát tình huống. Cảnh tượng này là ở chương nào nhỉ?

Cúi xuống xem xét thân thể mình, ta bị kiếm đả thương, có vẻ như vẫn còn khá nghiêm trọng, giờ phút này bả vai còn mơ hồ đau. Lại nhìn quanh,

căn phòng bài trí tuy rằng cao cấp nhưng cũng không có gì đẹp đẽ quý

giá, hẳn cũng chỉ là khách điếm phòng hảo hạng mà thôi.

Rốt cục là chương mấy vậy trời??!!!……

“Thượng Quan Lăng, ngươi còn muốn đùa bỡn cái gì nữa hả?!” Đông Phương

Cửu vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Thượng Quan Lăng quát. Trong lòng

thầm nghĩ, nữ nhân này chắc khó đối phó, bằng không Hiên Viên Tiêu đã

không bỏ qua mà hỏi Sở Sở hiện đang ở đâu.

A! Biết rồi! Hiên Viên Tiêu đả thương ta, Đông Phương Cửu hỏi ta nơi giam giữ Thượng Quan Sở Sở, đây là Chương 28: Hầu hạ a!

Hầu hạ?!!! Sấm sét giữa trời quang!

Cái chó má gì mà hầu hạ a, chẳng qua ta vì muốn hấp dẫn độc giả làm cho

không thể rời mắt khỏi chương này mà viết ra, chỉ là Thượng Quan Sở Sở

bị Thượng Quan Lăng thủ hạ cấp luân ……

Oh my god! Thủ hạ cấp luân?!……

Ta trong lòng chấn động một chút. Không được! Ta phải đi cứu nàng, không thể để cho nàng ta có chuyện gì được! Nàng ta dù sao cũng là xuyên

không tới, là người duy nhất có thể theo ta làm đồng minh!

Nhưng ngẫm lại, có cho là xuyên không thì cũng làm được gì?! Dựa vào thân phận đế vương?!

Đừng để bề ngoài cái việc xuyên không che mắt a!

Đang ở dị giới, một cái “đồng hương” vốn chính là “Dị vật”, đã không cố

mà che đậy, còn tận tình toát ra ngoài dã tâm to lớn, chẳng những không

làm được gì, có lẽ còn sớm không hiểu sao mà đã phơi thây nơi hoang mạc.

Nhưng cho dù không có đồng minh, ta cũng không thể đâu đâu cũng gây thù hằn, làm cho bốn bề đều đối địch a.

Nếu dựa theo những gì ta viết thì tình tiết sẽ phát triển đến mức Thượng Quan Sở Sở gặp nhiều sóng gió về sau, làm cho nam chính hận “Ta” thấu

xương, không phải ta mà là “Ta” kia nha! Ta chắc chắn không còn đường

sống rồi, tuy rằng ta không tính toán gì mà đem “Thượng Quan Lăng” viết

chết. Nhưng trong tiểu thuyết của ta đạo lý lại đều là “Tai họa sống

ngàn năm, người tốt sống không lâu”. Nếu ta xuyên tới đây là thật, vậy

chẳng hóa ra nội dung vở kịch này không phải ta có thể nắm gọn trong

lòng bàn tay hay sao?! Như vậy……

Ta còn do dự cái gì nữa? Mặc kệ cái quan niệm nhân tính đạo đức trên

kia, quan niệm đúng đắn vẫn là sinh mệnh đáng quý hơn cả. Ta cũng không

thể làm cho Thượng Quan Sở Sở bị loại người cực kì tàn ác này hại mà

phát sinh thêm nhiều phiền toái về sau!

“Đông Phương Cửu, mau đi cùng ta, chậm sẽ không kịp!” Ta phút chốc nắm

lấy tay Đông Phương Cửu, lôi kéo hắn liền hướng phía cửa chạy đi.

Đông Phương Cửu không thể giữ nổi bình tĩnh lần nữa, hắn không có kiên

nhẫn cũng không có tâm tình mà cùng Thượng Quan Lăng chơi đùa, âm ngoan

nói: “Thượng Quan Lăng ngươi quả nhiên là muốn chết đây mà?!” Tay hắn

nắm chặt cái cổ nhỏ nhắn của Thượng Quan Lăng, chậm rãi gia tăng lực

đạo, mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng hỏi:“Ngươi rốt cuộc đem Sở Sở giấu ở đâu hả?”

Ách……xem ra hắn là thật muốn giết chết ta a! Ôi tiểu thuyết của ta ơi,

hư cấu Thượng Quan Lăng thật đúng là chỉ để người ta hận! Haiz, nàng ta

chẳng lẽ muôn đời không thành công được……

Ta không sao thở nổi , cũng chỉ gian nan cố phun ra được vài từ: “Đi – cứu – Sở – Sở!”

Quả nhiên, tay hắn ngập ngừng một giây liền buông lỏng ra.

“Khụ khụ……Tốt tốt, bằng không cẩn thận ngươi – hối hận thì đã muộn!” Ta xoay người trước hắn rời đi.

Ta cứ thẳng bước chạy như điên ra khách điếm, Đông P