
nh thường, nhưng lúc vừa rồi người cũng rên rỉ, không phải là càng khó chịu hơn nàng sao?
Đông Thiên Vân cứng đờ, không nói gì mà chỉ nhìn nàng một hồi, nhịn cười lại bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy.”
Hương Tô dường như có chút đăm chiêu gật đầu, xem ra cái giá của việc hứa hẹn cả đời ở cùng nhau vẫn rất to lớn.
“Đau?” Lúc Quân Thượng thấp giọng hỏi nàng, nàng nhịn không được hơi run rẩy, muốn nói về cảm thụ này…… Hương Tô vắt óc suy nghĩ tự phân tích rõ ràng, cảm thụ này giống như bị người mình thích trêu chọc, vừa có chút vui mừng lại có chút bất an? Nàng thất thần, mãi đến Quân Thượng dùng ngón giữa điểm vào mi tâm của nàng, linh lực cuồn cuộn chảy vào nguyên thần của nàng, Hương Tô mới cực kỳ hoảng sợ.
“Không cần, Quân Thượng!” Loại chuyện độ linh lực này sẽ làm tiêu hao tu vi của đối phương, giống như nàng đang uống máu, ăn thịt của Quân Thượng. Nàng vội vàng trốn ra phía sau, muốn ngăn cản hành động tự làm tổn thương này của Quân Thượng.
Cũng đúng lúc Đông Thiên Vân dừng tay,“Cho nàng chút tu vi, đủ có thể giúp nàng tự bảo vệ bản thân trong lúc ta đúc kiếm.”
Hương Tô giật mình hiểu ra ‘a’ một tiếng, Quân Thượng cũng nghĩ quá xa rồi. Có thể hay không thể tự bảo vệ mình nàng không biết, dù sao nàng cũng không khó chịu nữa, toàn thân thoải mái. Có tinh thần nàng bắt đầu dùng chân trần quệt quệt trong nước, Đông Thiên Vân nhìn nàng mỉm cười, chỉ bảo nàng thế nào là bơi lội, không nghĩ đến Hương Tô học pháp thuật chậm hiểu, học thứ này có thể chỉ cần dạy một lần đã biết, trong chốc lát sau liền có thể vui vẻ bơi qua bơi lại giống như con chó con.
Đông Thiên Vân cũng không để ý tới nàng nữa, vẫn ở bên bờ ao lấy hương lộ ra tắm gội.
Hương Tô nhàn nhã bơi trong nước, chậm rãi bơi quanh Đông Thiên Vân, mái tóc đen huyền của Quân Thượng phiêu bồng trong làn lước, càng nổi bật lên cần cổ cùng bờ vai trắng tinh nhẵn mịn của người, đường nét ưu mỹ, dáng vẻ khi người hạ mí mắt vừa suy tư vừa bôi hương lộ lên tóc thực sự mê hoặc chết người. Hương Tô nhìn ngắm, cảm thấy vô cùng tự hào, Quân Thượng tuyệt mỹ lại lợi hại như vậy, muốn cả đời ở cạnh bên nàng! Đông Thiên Vân giương mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười, Hương Tô cảm thấy tim đập loạn nhịp, thiếu chút chìm xuống nước.
Ánh mắt câu hồn như vậy—khiến cho nàng nghĩ đến Tử Ngâm Long Nữ, sau đó một đám tiên nữ màu sắc rực rỡ cũng đều hiện lên trong đầu, Hương Tô bất tri bất giác bĩu môi. Lúc chỉ có nàng cùng Quân Thượng có thể ngồi, có thể làm nũng chơi xấu với Quân Thượng, nhưng khi có Long Nữ các nàng, nàng chỉ được đứng phía sau ghế Quân Thượng. Trước mặt Xích Lâm thì càng tệ hơn, phải giả vờ là không quen biết! Nếu như Quân Thượng cũng kí kết minh ước với các nàng rồi, các nàng cũng muốn cả một đời ở cùng Quân Thượng…… Kể cả vào lúc này, trong hồ bỗng chốc có đến mấy người cùng ngâm, các nàng đều tới tranh nhau tắm rửa cho Quân Thượng, lông mày Hương Tô càng nhíu thật chặt, nàng không vui!
Đông Thiên Vân mím môi nhìn vẻ mặt thay đổi của nàng, không biết nàng lại đang nghĩ ngợi lung tung gì, bởi vì phân tâm, tay chân bơi chậm lại, nàng gần như nổi trên mặt nước, cái mông trắng mịn như ẩn như hiện, khả ái vô cùng. Đông Thiên Vân nhếch khóe miệng, chờ nàng trôi nổi đến gần, không nhịn được ý xấu nhẹ vỗ một cái, Hương Tô giật nảy mình, ừng ực sặc một ngụm nước, người cũng chìm xuống. Đông Thiên Vân cười vớt nàng lên, nàng ôm chặt lấy cổ của chàng, dần dần giảm kinh hoảng, vẫn rầu rĩ không vui, chẳng thèm nhìn chàng.
Đông Thiên Vân nhìn khuôn mặt tức giận của nàng liền muốn cười, nâng cằm của nàng lên ra hiệu cho nàng nhìn chàng,“Tức giận rồi?”
Hương Tô không để ý đến chàng, là có chút tức giận, nhưng mà đều bây giờ nàng quan tâm nhất không phải chuyện này! môi Quân Thượng lại hôn lên môi nàng, vừa mềm mại vừa ấm áp, đột nhiên lòng của nàng cảm thấy đau, có phải Quân Thượng cũng cảm ơn các tiên nữ khác như vậy? Đông Thiên Vân nhạy bén cảm giác được kháng cự của nàng, tách ra một khoảng cách nhỏ, nhìn vào mắt nàng để tìm hiểu. Hương Tô không chịu nổi ánh mặt như vậy, không biết vì sao dường như tự động nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Quân Thượng, có phải người cũng cùng những người khác…… Tử Ngâm, Xích Lâm, các nàng ký kết minh ước hay không?”
Đông Thiên Vân nheo mắt, ôm Hương Tô ra khỏi hồ, rất nghiêm túc nói với nàng: “Nghi thức là lấy một người cuối cùng làm tiêu chuẩn, lúc trước ……” Đông Thiên Vân ho nhẹ một tiếng,“Đều xoá bỏ.”
Hương Tô nghe sáng tỏ thông suốt, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nhưng, sau khi Quân Thượng đặt nàng trên chiếc giường nhỏ…… Tại sao lại muốn xác định lại minh ước nữa?!
Nàng bị chàng làm cho khó chịu, cực kỳ nghi ngờ hỏi: “Quân Thượng, không phải đã cử hành nghi thức rồi sao!”
Đông Thiên Vân lại nhẹ nhàng cười, “Vì cam đoan minh ước hữu hiệu, đương nhiên phải luôn luôn củng cố lại chứ.”
Hương Tô nghi vấn đầy lòng, lại bị chàng làm cho không thể rảnh rỗi bận tâm suy nghĩ nữa, so với đau đớn lần trước, lần này nàng tựa hồ…… Đợi sau khi Quân Thượng bình tĩnh lại, nàng vẫn làm nũng cuộn tròn trong lòng chàng,“Quân Thượng…… nghi thức này dù s