
ao cũng phải tiến hành sao?”
Đông Thiên Vân nhịn cười,“Đúng vậy, thế nào, không khỏe sao?” Chàng đương nhiên biết nàng nhận thức được thế nào là tuyệt đỉnh của khoái cảm, đột nhiên muốn nghe nàng nói như thế nào về cảm giác đó.
Hương Tô hồi tưởng lại mùi vị tiêu hồn vừa rồi kia, thẳng thắn lắc lắc đầu,“Ngoại trừ có chút mệt mỏi ra, thì rất dễ chịu.”
Đông Thiên Vân nhịn không được cười ra tiếng, ngồi dậy cũng kéo nàng lên, Hương Tô đột nhiên lấy đôi tay che trán,“Ta không muốn linh lực của người nữa.”
Đông Thiên Vân lại cười, “Không phải mỗi lần sau khi củng cố minh ước đều phải cho linh lực, cho dù vậy ta vẫn không thể bị nàng hút khô.”
Hương Tô nhìn nụ cười của chàng, chung quy vẫn cảm thấy có chút gian ác, hơn nữa còn nhấn mạnh chữ cuối cùng, giống như có hàm ý xấu xa khác!
“Được rồi, tắm rửa, ăn cơm.” Đông Thiên Vân duỗi tay, Hương Tô đã có thói quen được chàng ôm, rất tự nhiên ôm lấy cổ chàng, cùng nhau vào trong hồ. Kỳ thật nàng còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhắc tới ăn cơm, lại bỏ ra phía sau hết. Sau khi mặc y phục xong, Văn Thăng cùng Côn Bằng đều đứng ở thềm ngọc bên ngoài, sắc mặt Côn Bằng trầm ngưng, thế nhưng cùng Văn Thăng chắp tay thi lễ với nàng. Hương Tô kinh sợ đến chân mềm nhũn, thiếu chút lùi về phía sau nửa bước, được Đông Thiên Vân nắm tay dắt đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Quân Thượng, đã chọn xong ngày tốt, là năm ngày sau.” Côn Bằng khép mắt nói, Hương Tô không hiểu rõ mà nhìn hắn, đây là Côn Bằng sao?
“Ừ, biết, ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt đi, chuẩn bị làm hộ pháp cho ta.” Ngược lại giọng điệu của Đông Thiên Vân vẫn trước sau như một.
Văn Thăng bị phân phó đi chuẩn bị thức ăn, Côn Bằng cũng biến mất. Hương Tô còn cảm thấy kinh hồn, vẫn chưa bình tĩnh được,“Quân Thượng, có phải Côn Bằng ăn nhầm thứ gì?”
Đông Thiên Vân nhìn nàng,“Sau này người thi lễ với nàng sẽ càng lúc càng nhiều.”
Hương Tô mở to mắt,“Vì sao?”
“Bởi vì nàng ở cùng với ta.” Đông Thiên Vân mỉm cười nhìn nàng, lại có mấy phần ngạo nghễ nói.
Hương Tô gật đầu, xem ra đính ước với Quân Thượng là một chuyện rất tốt.
Ăn uống xong, Quân Thượng lại nhắc đến chuyện tu luyện, hơn nữa vừa rồi còn rất dễ thương lượng, khi dạy khẩu quyết liền trở nên rất nghiêm khắc, Hương Tô cố ý dẩu môi làm nũng, hoàn toàn vô dụng. Người còn mắt lạnh nói với nàng: “Lúc ta đúc kiếm, nàng nhất định phải có năng lực bảo vệ bản thân.”
Thần kỷ biến đổi sắc mặt của Quân Thượng, trong ba ngày này Hương Tô đã lĩnh hội sâu sắc, lúc ở trong điện ôn tập minh ước, quả thực ngàn y trăm thuận đối với nàng, vừa ra khỏi cửa điện, Quân Thượng bại hoại liền xuất hiện, rất hung dữ giáo huấn nàng. Nhưng mà cũng rất có hiệu quả, thuật Khống Phong, Ngự Lôi của nàng đã cực kỳ thông thạo, pháp khí cũng sử dụng thuận tay, bởi vì lúc trước có được linh lực của chàng, Hương Tô kinh hỉ phát hiện nàng dùng quạt lông chém ra những ánh sao không chỉ đẹp, mà lại giống như phi tiêu có thể ghim vào đá, uy lực tăng nhiều.
Quân Thượng đặt tên cho dải lụa mỏng và cây quạt của nàng, Trầm Tinh Phiến, Chi Hương Lăng, nàng rất thích .
Hương Tô càng lúc càng thích ôm thắt lưng của Quân Thượng, tựa vào trong lòng người, ấy là một loại cảm giác ỷ lại và bình yên mà nàng khó diễn tả bằng lời. Lúc nhìn chàng dùng bốn chiếc đũa một cái thìa biến ra hai gã sai vặt hai người nha hoàn cùng một người trung niên, Hương Tô cảm thấy thập phân có thú vị, cười tít mắt nhìn.
Lúc người trung niên hơi mập từ cái thìa biến thành đi tới lễ độ cung kính gọi nàng “Mẹ”, nàng thiếu chút một nữa nghẹn chết. Hương Tô lập tức mặc kệ, ở trong lòng Đông Thiên Vân, xoay mặt đi,“Mẹ cái gì! Ta không phải là mẹ của cái thìa! Người này cũng rất xấu xí, con của ta sao lại có thể xấu như vậy!”
Đông Thiên Vân bị lời nói của nàng làm cho mỉm cười,“Chỉ có tướng mạo bình thường mới không thu hút ánh nhìn của người khác, đi, đi đến một nơi.”
Hương Tô nhìn chàng thu thìa đũa vào trong tay áo, ôm nàng, rất cẩn thận thi thuật ẩn thân ngự phong mà đi, tránh khỏi những người theo dõi ở bên ngoài phủ, đi tới một trấn gần Tây Hồ, hạ xuống trong một tiểu viện không thu hút. Hương Tô không rõ nguyên do, Đông Thiên Vân thả thìa đũa ra, bọn họ lập tức quen thuộc ai có việc nấy. Thìa là ông chủ cửa tiệm bán sách và tranh, hai gian phòng bên đường của tiểu viện chính là mặt tiền cửa hiệu, nhóm đũa là hạ nhân và người làm thuê, bận rộn lo liệu mọi việc trong cuộc sống hằng ngày.
“Hương Tô, hai ngày này ta phải bế quan chuẩn bị công việc đúc kiếm.” Đông Thiên Vân tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nâng tay xoa xoa đầu của nàng, Hương Tô lập tức cũng cảm giác được sự lưu luyến của chàng.“Khoảng thời gian này, rất nhiều người…… đều có suy nghĩ muốn tìm kiếm nơi ta đúc kiếm, nàng……”
“Ta biết, ta tuyệt đối sẽ không cho bọn họ lợi dụng ta tìm đến nơi đúc kiếm của người!” Hương Tô kiên định nói, không biết thế nào liền nghĩ đến dáng vẻ của hoàng tử Thiên Tộc liều mạng lấy Thiên Ma kiếm. Quân Thượng không nói nàng cũng biết, rất nhiều người không có ý tốt muốn lấy thần kiếm của Quân Thượng.
Đông Thiên Vân mỉm cười,“Ở tiểu trấn này