
rồi đuổi
theo, nhưng đã không còn thấy bóng người, A Bưu duy nhất nhớ rõ trên mặt người nọ có một vết sẹo không dễ xóa bỏ được, A Bưu thề vô luận như thế nào cũng phải tìm được người nọ để giải mối hận trong lòng.
Lạc Hàn lẳng lặng nằm trên giường không có một chút sức sống, quân y
vội vàng chạy tới nhìn thấy vệt máu tươi trên bản đồ ngẩn ra, vội vàng
giúp Lạc Hàn bắt mạch, mỗi một lần mày liền nhíu chặt .
“Vừa rồi các ngươi cho Vương gia uống cái gì” quân y nhíu mày hỏi.
“Vừa rồi có một binh sĩ lại đây đưa cho Vương gia một chén dược” binh lính chịu trách nhiệm nói.
“Ai đưa thuốc tới, đem người mang lại đây” một tướng lãnh cấp bậc không phải rất lớn nói.
“Ta… Ta vừa rồi không có thấy rõ bộ dáng người nọ là gì nữa” binh lính chột dạ nói.
“Phế vật! Lưu các ngươi thì có ích lợi gì, soái trướng của
Vương gia ai cũng đều có thể tùy tiện vào sao, lập tức tìm khắp các lều
trại cho ta” tướng lãnh phẫn nộ mệnh lệnh nói.
Nhận được mệnh lệnh một hàng binh lính phụng mệnh tìm khắp các lều trại.
“Quân y, đến tột cùng Vương gia sao lại thế này, là làm lụng vất vả quá độ khiến cho như vậy sao” tướng lãnh lo lắng hỏi.
“Không phải, là trúng độc” quân y nghiêm khắc nói.
“Cái gì? Trúng độc! Là ai có lá gan lớn như vậy, dám độc hại Vương gia, điều tra ra phải nghiêm khắc khảo vấn” tướng lãnh kích động nói.
“Ngươi cảm thấy một binh lính bình thường có thể có lá gan
lớn như vậy sao? Sự tình hẳn là không phải đơn giản như vậy, đợi điều
tra ra người đó thì mọi việc liền sáng tỏ” quân y vuốt cằm không có râu nói.
“Trúng độc nghiêm trọng lắm sao” tướng lãnh lo lắng hỏi.
“Độc ấy lão phu vẫn có thể trị liệu , chỉ là trước giờ thân
thể Vương gia vẫn không mấy tốt, vì bênh này mà hành trình chỉ sợ phải
chậm trễ “ quân y lo lắng nói.
“Mọi việc đều lấy thân thể Vương gia làm trọng, ta sẽ phái người thay phiên an bài, trạm gác bên ngoài cũng tăng mạnh” tướng lãnh nói.
Đoàn người lục soát tìm người trở lại.
“Hồi tướng lãnh, không có điều tra ra người muốn tìm” một sĩ binh trả lời.
“Cẩn thận điều tra, tất cả mọi nơi cũng không được bỏ sót!” .
“Đều đã lục soát qua, không có phát hiện người muốn tìm, nhưng ở ngoài một lều trại phát hiện một binh lính bị đánh choáng váng, quần áo trên người đều bị cởi sạch sẽ” .
Tướng lãnh cùng quân y nhìn thoáng qua, từ trong mắt đối phương trong thấy rõ vấn đề xảy ra, xem ra có người nhằm vào Vương gia , may mắn lần này hạ độc không qua nghiêm trọng, nếu không hậu quả thật không dám
nghĩ, quân y lo lắng nhìn thoáng qua Lạc Hàn đang nằm trên giường, sắc
mặt vẫn tái nhợt dọa người như cũ.
“Từ giờ trở đi, một ngày ba bữa của Vương gia phải nghiêm
ngặt trông giữ, chặt chẽ chú ý động tĩnh mấy dặm bên ngoài nơi đóng
quân, phát hiện tình huống không đúng lập tức hồi báo, mạnh mẽ tăng
cường lưu động trạm gác, ngày đêm không ngừng” tướng lãnh như trảm đinh thiết nói.
Hiện tại bọn họ lo lắng nhất chính là có địch nhân lẫn vào trong quân doanh, như vậy sẽ khó lòng phòng bị, tất cả chỉ có thể chờ đợi Lạc Hàn
tỉnh lại mới thương lượng.
A Bưu cách nơi đóng quân mấy dặm phát hiện đống quần áo bị vứt bỏ,
bên ngoài có một hàng dấu chân mơ hồ hướng phương xa, A Bưu lần theo
hướng dấu chân đi tới.
Sau đó không lâu, lão bản Tiểu Như ở Đông Phương khách điếm nhận được một phong tín, mặt trên viết: Hàn Vương gia ở trong quân doanh trúng độc, đã hết trở ngại.
Xem xong thư tín, Tiểu Như vội vàng rời khỏi khách điếm tới chỗ Tử
Điệp mỗi ngày hay đi ngang qua, bên ven đường cột một dây buộc tóc trên
cây hồng, chỉ là Tử Điệp không có cơ hội nhìn thấy.
Trong lúc ngủ mơ mồ hôi Tử Điệp tuôn ra đầm đìa, thường thường bất an vặn vẹo thân mình, nàng thấy Lạc Hàn một thân đầy huyết đứng bên thảo
nguyên , miệng hô tên của nàng, hai tay hướng phương xa cuối cùng lại vô lực suy sụp thả xuống, nàng liều mạng chạy về phía Lạc Hàn, nhưng như
thế nào cũng không chạm đến góc áo của Lạc Hàn.
Tử Điệp đột nhiên mở mắt ra, phút chốc từ trên giường ngồi dậy, mồm mở to thở phì phò, đổ mồ hôi đầm đìa.
Lạc Hàn đã xảy ra chuyện! Đây là phản ứng đầu tiên của Tử Điệp.
Không được, ta không thể ngồi đây chờ chết, phải lập tức rời đi, phải nhìn thấy Lạc Hàn bình yên vô sự mới có thể yên tâm.
Tử Điệp từ trên giường đứng lên, khoát một kiện quần áo đơn giản ở
trong phòng lo lắng nghĩ biện pháp ra cung, ra cung thực dễ dàng, khó
khắn chính là không thể để cho Phong Lạc Hiên phát hiện, chờ hắn phát
hiện thì mình cũng đã đi xa, không thể chờ đợi, phải tìm cơ hội chạy
trốn ra biên cương.
“Lan nhi, giúp ta đem quần áo lấy lại đây, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí” Tử Điệp nói.
“Tiểu thư, ta đưa người đi” Lan nhi nói.
“Không cần, ta tự mình ở phụ cận tùy tiện đi một chút, không có việc gì, rất mau sẽ trở lại “ Tử Điệp cười nói.
Từ Tử Điệp các rời đi, Tử Điệp đi không chút mục đích, một bên quan
sát hoàn cảnh chung quanh, một bên nhanh chóng tìm kiếm phương pháp
thoát thân, giấc mộng vừa rồi làm cho nàng rất bất an, Tử Điệp chỉ cảm
thấy Lạc Hàn nhất định đã xảy ra chuyện, trong lòng bối rối tựa như cả