
Bắc Kinh Tử Cấm
thành không chút nào kém cỏi, chỉ thấy hồng tường hoàng ngõa, họa đống
điêu lương, kim bích huy hoàng; đền ban công, cao thấp chằng chịt, đồ sộ hùng vĩ… Tử Điệp bị cảnh sắc trước mắt làm cho choáng váng , trong
hoàng cung đường rất nhiều, đi theo phía sau công công không biết đi bao lâu rốt cục cũng đi tới ngự thư phòng của Phong Lạc Hiên.
“Ngươi đợi ở đây, ta đi vào bẩm báo Hoàng Thượng” công công tiêm cổ
họng nói, này thanh âm khó nghe làm cho Tử Điệp ngay cả tóc gáy đều dựng thẳng lên .
“Làm phiền công công ” việc như thế Tử Điệp vẫn lễ phép đáp tạ.
Trong Ngự thư phòng, Phong Lạc Hiên đang đi qua đi lại .
“Bẩm Hoàng Thượng Lam tiểu thư đã đợi ở ngoài “
“Để cho nàng tiến vào” .
“Vâng” .
Tử Điệp theo dẫn dắt của công công đến Ngự thư phòng, Phong Lạc Hiên thẳng tắp ngồi ở trên nệm ghế , Tử Điệp nhu thuận cúi đầu.
“Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng” Tử Điệp nhẹ giọng nói.
“Bình thân, không cần nói cái gì dân nữ , lần sau ngươi nói thẳng tên ngươi là được” Phong Lạc Hiên khinh cười nói.
Tử Điệp trong lòng lại đang nói, dựa vào đâu, giống như ta và ngươi
rất quen thuộc không bằng, chúng ta bất quá chỉ thấy quá lần thứ hai mà
thôi, ở trong này ta vẫn tuân thủ quân thần chi đạo có vẻ tốt hơn, ai
biết ngươi ngày nào đó khó chịu lấy đi thủ cấp của ta cũng nên , cho dù
trong lòng nghĩ như vậy nhưng là ở mặt ngoài Tử Điệp vẫn cung kính nói:
“Dân nữ không dám” .
Phong Lạc Hiên đối với biểu hiện hiện tại của Tử Điệp có điểm không
hài lòng, hắn cảm thấy Tử Điệp hẳn là đúng lý hợp tình tới hỏi hắn vì
sao để cho nàng tiến cung, mới vừa rồi hắn còn muốn thúc giục nàng hỏi
để giải thích, nhưng hiện tại lại làm cho hắn thất vọng rồi.
“Ngươi nhìn thấy trẫm giống như tuyệt không kinh hỉ, chẳng lẽ chuyện lúc trước ngươi biết trẫm là Hoàng Thượng, là Vân Lỗi nói cho ngươi
sao” Phong Lạc Hiên hỏi.
“Là dân nữ chính mình đoán ” .
“Oh, vậy đem suy đoán của ngươi nói ra nghe một chút” .
“Thứ nhất, Hoàng Thượng ở nhà của dân nữ biểu hiện cùng với việc
người nhà đối với người kính trọng làm cho ta thấy người không phải là
người thường, cha là Thừa tướng chỉ dưới một người, như vậy chỉ có một
người có thể làm cho cha phải kính trọng cho nên khẳng định là Hoàng
Thượng. Thứ hai, hiện tại dân nữ lại gặp được người suy đoán đó thành sự thật ” .
“Thực thông minh, khó trách lí luận vì quân giả lại từ miệng ngươi nói ra” .
“Hoàng Thượng làm sao mà biết được” ?
“Bởi vì lúc ấy ta cùng Lạc Hàn cũng ở gần bàn của ngươi” .
“Đây là lý do ngươi để cho ta tiến cung” ?
“Có một nửa nguyên nhân, một nữa khác là trẫm quả thật nghĩ muốn tìm cho Lạc Tuyết một người bằng hữu, mà ngươi lại vừa vặn thích hợp” .
“Tạ Hoàng Thượng khích lệ” .
“Tốt lắm, chúng ta còn nhiều thời gian, hôm nay trẫm liền cùng ngươi đến chỗ Lạc Tuyết trụ” .
“Làm phiền Hoàng Thượng ” .
Lúc Phong Lạc Hiên cùng Hạ Tử Điệp đi đến chỗ ở của Phong Lạc tuyết, Phong Lạc Hiên nghĩ lấy tính cách cảu Phong Lạc Tuyết khẳng định sẽ đối Tử Điệp làm khó dễ một đoạn thời gian, không nghĩ tới Phong Lạc Tuyết
đối Tử Điệp dĩ nhiên là nhất kiến như cố*, lập tức sửa miệng kêu Tử Điệp là tỷ tỷ, làm cho Phong Lạc Hiên mở rộng tầm mắt. Ngay ngày đầu tiên Tử Điệp ở trong cung cũng không có như nàng nghĩ
phải lo lắng đề phòng gì, Lạc Tuyết đối nàng rất tốt,hiện tại trong mắt
nàng chỉ thấy bọn hắn giống như đứa nhỏ còn chưa lớn, cho nên có vẻ dễ
dàng ở chung cũng không có ngăn cách gì, mỗi
ngày nàng đều kể cho Lạc Tuyết nghe những chuyện trước kia, làm cho Lạc
Tuyết đại mở mắt giới cũng làm cho nàng biết trừ bỏ bên ngoài kia, Thiệu Dương quốc còn là một quốc gia phát đạt như vậy.
“Tử Điệp tỷ tỷ, ngươi nói những nơi đó trước kia ngươi đều đi qua sao” Lạc Tuyết hỏi.
“Không có,thân thể ta luôn không tốt nên đều ở nhà tĩnh dưỡng, làm
sao có thể đi, ta chỉ là đọc sách mới biết được có nơi như vậy thôi” Tử
Điệp rầu rĩ nói .
“Nơi đó mọi người trưởng đều đẹp mặt sao,còn có hoàng huynh cùng Lạc Hàn ca ca đều soái sao” Lạc Tuyết thiên chân hỏi.”Mọi người trưởng
không sai biệt lắm , bất quá nơi đó không có chế độ sầm nghiêm như ở
đây, mỗi người đều ngang hàng , nữ nhân cũng có thể mạnh mẽ như nam
nhân, nam nhân cũng có thể làm việc của nữ nhân, thậm chí còn làm rất
tốt” .
“Ta thật muốn đi xem, mỗi người ngang hàng là một chuyện bất khả tư nghị cỡ (1)nào…” .
Tử Điệp cùng Phong Lạc Tuyết tùy ý ngồi dưới đất bất diệc nhạc hồ (2) nói , mà Phong Lạc Hiên vừa vặn cũng xử lý xong công chuyện trong triều liền hướng người bên cạnh Phong Lạc Hàn nói:
“Chúng ta cùng đi thăm Lạc Tuyết đi, ngươi cũng đã lâu không đi thăm nàng , nàng mỗi ngày đều ở bên tai trẫm nói ngươi sao không đi thăm
nàng, hôm nay ngươi đến đó còn có thể thấy được một kinh hỉ” .
Phong Lạc Hàn gật gật đầu tỏ vẻ đáp ứng theo Phong Lạc Hiên cùng đi
thăm Lạc Tuyết, về phần sẽ nhìn thấy cái kinh hỉ gì hắn không quan tâm , hắn không biết thế giới này sẽ có bao nhiêu sự tình có thể làm cho hắn
tâm khởi gợn sóng, trừ phi… Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện lại lập tức
đoạn tuyệt ý niệm trong