pacman, rainbows, and roller s
Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324613

Bình chọn: 7.00/10/461 lượt.

ua cơ hội tốt như vậy đâu, từ khi

rời khỏi cung liền không chịu đi thăm ta, ta như thế nào trừng phạt

ngươi đây…” Phong Lạc Tuyết oai đầu nghịch ngợm nháy ánh mắt nói. Phong

Lạc Tuyết suy nghĩ nửa ngày mới bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ Phong Lạc

Hiên giao cho nàng làm , không có ý tốt tươi cười.

Đứng ở một bên Tử Điệp cùng Lam Vân Lỗi bỗng nhiên có một loại cảm

giác đại họa lâm đầu, cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, Phong Lạc

Tuyết nhìn dáng vẻ Tử Điệp khẩn trương liền cười ra tiếng, sau đó từ từ

nói:

“Bản công chúa liền không cùng ngươi so đo , bản cung chờ ngươi một

ngày cũng có thể xem nhẹ, không theo giúp ta đi chơi cũng có thể, bất

quá ngươi phải tiến cung theo giúp ta vài ngày coi như là trừng phạt

ngươi đi, ngươi thấy thế nào” ?

“Ta không tiến cung” Tử Điệp không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở miệng cự tuyệt.

Lam Vân Lỗi cùng Phong Lạc Tuyết đều bị lời nói của nàng làm hoảng

sợ, từ khi biết chuyện Tử Điệp cùng Phong Lạc Hàn Lam Vân Lỗi vẫn muốn

nói cho Tử Điệp biết nên cách hoàng cung xa một chút, còn chưa nói đã bị Phong Lạc Tuyết đi trước một bước, Lam Vân Lỗi cũng không nói gì chỉ

đứng ở một bên nhìn xem Phong Lạc Tuyết sẽ nói như thế nào.

“Vì sao” Phong Lạc Tuyết hỏi Tử Điệp.

“Ah… Ah… Lạc Tuyết, ngươi cũng biết người ngoài cung không thể thường xuyên vào cung , ta…” Tử Điệp còn đang suy nghĩ câu sau nên nói như thế nào, còn chưa dứt lời đã bị Phong Lạc Tuyết đánh gãy.

“Ngươi là đặc thù , chúng ta là hảo tỷ muội, ở trong cung không ai

cùng ta chơi cả, các nàng không phải sợ ta thì chính là lấy lòng ta chỉ

có ngươi không phải như thế, hơn nữa ta cũng không phải cho ngươi tiến

cung rồi không cho ngươi đi ra nữa, chỉ là ở chơi với ta vài ngày cũng

không được sao” Phong Lạc Tuyết vừa chân thành vừa giả đáng thương nói.

Nghe Phong Lạc Tuyết nói như vậy Tử Điệp cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào, trực giác nói cho nàng biết là không thể lại tiến cung ,

nhưng là đối mặt với ánh mắt kia của Phong Lạc Tuyết Tử Điệp lại không

thể nào có thể nói ra những lời nhẫn tâm được, nhìn Lam Vân Lỗi một bên

cũng đang quan tâm nhìn chính mình, Tử Điệp thâm hô một hơi bất đắc dĩ

nói:

“Được rồi, ta ở cùng ngươi vài ngày” .

“Tử Điệp ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng ta, việc này không

nên chậm trễ ngươi liền theo ta hồi cung đi” Phong Lạc Tuyết cao hứng

phe phẩy cánh tay Tử Điệp nói.

“Gấp như vậy sao? Ta về nhà còn không có tiến gia môn liền đi cùng

ngươi, lúc trở về còn không có hướng cha mẹ từ biệt đâu” Tử Điệp nhìn

Phong Lạc Tuyết nói.

“Không cần, ta sẽ nói qua đại thể cho bọn họ biết, sẽ không trách cứ ngươi đâu” .

“Được rồi” .

“Ca, ta đi rồi, qua vài ngày sẽ trở lại, cha mẹ ngươi chiếu cố tốt nha” Tử Điệp đối Lam Vân Lỗi nói.

“Yên tâm đi, ngươi cẩn thận một chút” Lam Vân Lỗi có ý nói.

“Vâng” .

Tử Điệp cùng Phong Lạc Tuyết vừa đi ra gia môn ngồi vào trong kiệu

liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ lại là một chuyến thăm

thú Hoàng Cung không thoải mái.

Thời điểm Tử điệp tiến vào cung sắc trời đã muốn hạ xuống, tịch dương đem ánh chiều tà cuối cùng chiếu vào hoàng cung tạo nên một sắc kim

vàng lóng lánh, hạ kiệu Tử Điệp yên lặng đi theo phía sau Phong Lạc

Tuyết, ngẩng đầu đánh giá Hoàng cung có vẻ quen thuộc vẫn như cũ hùng vĩ như vậy, người ngoài cung chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài phong cảnh vô hạn

của Hoàng cung lại không biết sau lưng nó lại là chua xót cùng bất đắc

dĩ, vì phong cảnh bên ngoài này mà trả giá không biết bao nhiêu thứ quý

giá, Tử Điệp đắm chìm trong tâm sự mà không có chú ý tới có người bên

cạnh lặng yên không tiếng động đang hướng Ngự thư phòng của Phong Lạc

Hiên đi đến.

Giờ phút này Phong Lạc Hiên đang ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu

chương, trên mặt có ẩn ẩn tức giận, bọn thị vệ đứng ở hai bên sợ tới

mức ngay cả hô hấp cũng không dám chỉ sợ làm cho Hoàng Thượng tức giận.

“Ba” tiếng một quyển tấu chương bị Phong Lạc Hiên quăng trên mặt đất, “Vô liêm sỉ” Phong Lạc Hiên căm giận nói xong lại bắt đầu xem một bản

tấu chương khác, trong phòng tựa như giây phút yên lặng trước khi cơn

bão táp ập đến, “Ba” lại là tiếng một quyển tấu chương khác bị quăng

trên mặt đất, Phong Lạc Hiên tức giận từ trên long ỷ đứng lên chắp tay

sau lưng đi qua đi lại , bọn thái giám bị dọa cả người run run lúc này

ai cũng không dám đi lên nói chuyện, thái giám Lưu tổng quản đi đến ngự

thư phòng nghĩ muốn hướng Phong Lạc Hiên hội báo chuyện Phong Lạc Tuyết

đã hồi cung, đến đây lại nhìn thấy dưới đất đầy rẩy tấu chương liền run

rẩy đứng ở đàng kia không dám tiến lên, Phong Lạc Hiên nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói:

“Có chuyện gì sao” ?

“Hồi Hoàng Thượng, công chúa và Lam tiểu thư đã hồi cung ” Lưu tổng quản nhỏ giọng nói.

“Đã biết, đều đi xuống đi, trẫm có việc sẽ kêu các ngươi” .

“Dạ” .

Phong Lạc Hiên còn vì chuyện tấu chương mà tức giận , từ xưa cây to

đón gió ,Phong Lạc Hiên luôn luôn vì chuyện làm thế nào để tiêu giảm

quyền lực Đổng thị bộ tộc mà đau đầu, bọn họ ỷ vào Hoàng Hậu ở trong

cung làm chỗ dựa nên luôn ở bên ngoài lu