
òng hai người.
Trong kinh thành cước bộ của những người đi đường trở nên vội vàng
bối rối, mỗi người đều mang cái khăn che mặt chỉ có đôi mắt là lộ ra bên ngoài, ngã tư đường ngày xưa náo nhiệt bỗng nhiên trở nên tiêu điều
hoang vắng, trên đường không có mấy người qua lại, cơ hồ tất cả các cửa
hàng đều đóng cửa chỉ còn lại mấy nhà mở ra cũng không có khách nhân,
đám tiểu nhị trong khách điếm tụ nhóm ngồi ở bên quầy nhìn đại môn ngẩn
người, trên đường chỉ có dược điếm là còn mở cửa nhưng cũng sầu mi khổ
kiểm vì dược liệu bệnh nhân cần đã không còn lại vì Hoàng Thượng hạ lệnh phong tỏa cửa thành không cho ra vào cho nên bọn họ cũng không thể đến
được nguồn cung cấp.
Trong cung cũng phòng vệ người người đều mang sắc mặt hoảng sợ, Thái y đi ra ngoài đã bị cách ly, trận ôn dịch này đến rất đột ngột lại không
thể vãn hồi mà theo thế lan tràn nhanh chóng, thành Nam nghiêm trọng
nhất rồi tới gần thành Đông cùng thành Tây cũng có phát hiện bệnh dịch,
chỉ có thành Bắc trước mắt còn không có phát hiện bệnh dịch nhưng cũng
bởi vì sợ hãi bị lây bệnh cho nên bọn họ cũng cầu khẩn ra khỏi thành,
cửa thành đã khóa bọn họ không ra được liền trụ ở cửa thành nháo loạn,
trong khoảng thời gian ngắn trong thành hỗn độn không chịu nổi, Phong
Lạc Hiên chắp tay sau lưng ở trong điện đi tới đi lui cau mày, bên cạnh
nhóm Thái y một loạt đều khẩn trương nhìn Phong Lạc Hiên, thỉnh thoảng
có người vụng trộm đưa mắt nhìn hắn, qua một lúc lâu Phong Lạc Hiên mới
mỏi mệt hỏi:
“Đến nay còn chưa tìm ra nguyên nhân gì khiến ra như vậy sao? Nguyên
nhân còn không tìm ra được làm sao tìm được phương pháp giải cứu” ?
Các đại thần ngươi xem ta ta xem ngươi cuối cùng đều lắc đầu sau đó
lại cúi đầu mặc cho Hoàng Thượng xử trí, Phong Lạc Hiên thấy bộ dạng
người người hoảng sợ của bọn họ giận không thể át nói:
“Bình thường bổng lộc Trẫm phát cho các ngươi cũng không phải là để
đến thời điểm mấu chốt các ngươi đều có bộ dạng phó mặc như vậy! Đều là
một đám thùng cơm! Trẫm nói cho các ngươi nếu nghĩ không ra biện pháp
các ngươi đều về nhà làm ruộng đi” !
“Hoàng Thượng, hiện tại mấu chốt là ổn định lòng người, bởi vì tình
hình bệnh dịch đến rất đột ngột nên nhóm lão thần mới nhất thời thúc thủ vô sách hơn nữa bao năm qua chưa từng có trận bệnh dịch nào như vậy cho nên mới nhất thời nghĩ không ra biện pháp, cho lão thần chút thời gian
tin tưởng sẽ tìm được biện pháp giải quyết ” một đại thần cố lấy dũng
khí đối Hoàng Thượng nói.
“Tốt, trẫm sẽ cho các ngươi thêm chút thời gian, đến lúc đó nếu vẫn
không có biện pháp giải quyết các ngươi đều đem đầu tới gặp Trẫm! Chỉ vì tình hình bệnh dịch này chưa từng có xuất hiện mới khiến cho mọi người
khủng hoảng, hừ ! nếu trước kia từng có thì có cần kinh hoảng như vậy
sao? Các ngươi tiếp tục nghiên cứu cho Trẫm, một chi tiết nhỏ cũng không buông tha, có tiến triển lập tức nói cho trẫm” !
“Vâng, thần tuân chỉ” các đại thần đồng thanh kêu lên nói, sau đó đều xám xịt ra về sợ Hoàng Thượng lại không vui liền đem đầu của bọn họ
chuyển nhà.
Phong Lạc Hiên đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài Hoàng cung vẫn
như cũ muôn hồng nghìn tía, tuy rằng tình hình bệnh dịch làm cho người
ta không yên bất an nhưng trong cung rõ ràng so với bên ngoài tốt hơn
rất nhiều, Phong Lạc Hiên nghĩ đến thần dân bên ngoài đang đấu tranh
sinh tử với dịch bệnh càng thêm nóng vội, lúc này một phần một giây đều
hy vọng không thể cứ chờ đợi mãi, tình hình bệnh dịch một ngày chưa tiêu trừ hắn liền một ngày ngủ không yên, liên tục vài ngày nghỉ ngơi không
tốt hai mắt Phong Lạc Hiên hầm đỏ bừng có vẻ cực vì mỏi mệt, nghĩ đến
mọi người bên ngoài cùng chiến đấu với sinh tử bệnh dịch là Phong Lạc
Hiên liền hận không thể lập tức đem đám Thái y không dùng được này đều
giải quyết hết, Phong Lạc Hiên phiền chán bất an đi qua lại bỗng nhiên
hô to một tiếng:
“Người tới, lập tức tuyên Hàn Vương gia yết kiến, một lát không thể chậm trễ” !
Nghe xong chỉ thị Lưu tổng quản vội mang vài thái giám vội vàng rời
đi, giờ phút này Phong Lạc Hàn đang ở Lạc thanh cung, tẩm cung trước kia hắn trụ, tiếp đãi Tử Điệp, Phong Lạc Hàn không tính trụ ở trong cung
nhưng từ khi nghe nói trong thành khả năng có ôn dịch mới quyết định ở
đây, để ngừa Hoàng Thượng tùy thời điểm tìm mà mình lại không thể vào
cung kịp, thứ hai là Tử Điệp ở trong cung làm cho hắn lo lắng quyết định trước cứ ở tại đây lại nghĩ biện pháp đánh mất ý niệm trong đầu
của Hoàng Thượng.
Phong Lạc Hàn cho bọn thị nữ chung quanh đều lui xuống, nhất thời căn phòng to như vậy chỉ còn lại có hắn cùng Tử Điệp, Tử Điệp có chút khẩn
trương nhìn nhìn bốn phía lại nhìn nhìn Phong Lạc Hàn phát hiện hắn
không có nhìn nàng nhất thời thở ra một hơi, Phong Lạc Hàn thấy dáng vẻ
khẩn trương của Tử Điệp không khỏi nhẹ giọng cười rộ lên lấy một ly trà
đưa cho nàng, Tử Điệp khẩn trương khuôn mặt đều xấu hổ hoa mi gian ẩn
tình, một bàn tay bất an chải vuốt mái tóc đen mượt, chỉ có ở trước mặt
Phong Lạc Hàn Tử Điệp mới hoàn toàn thả lỏng.
Phong Lạc Hàn nhìn dáng vẻ khẩn trươn