
nghỉ ngơi một chút, đừng cái gì cũng để cho hắn làm,
thân thể hắn không tốt ngươi cũng không phải không biết, có thể để cho
người khác đi làm liền tận lực để cho người khác đi đi, nào có ai giống
ngươi như vậy, sai sử chính huynh đệ của mình, ngươi xem đứa nhỏ của
ngươi cũng đã có mấy người tuổi cũng không còn nhỏ rồi, ngươi xem Lạc
Hàn đến nay còn không có cưới vợ, chuyện này dù thế nào ngươi cũng
có chút trách nhiệm, đứa nhỏ này thực làm cho ai gia đau lòng, chuyện
gì hắn cũng không nói mà buồn ở trong lòng, chuyện này như thế nào cho
phải” Thái Hậu nói, trong giọng nói rõ ràng che chở Lạc Hàn.
“Được, được, con biết sai rồi, về sau không để cho Lạc Hàn làm việc
vất vả như vậy nữa, mẫu hậu ngươi cũng quá thiên vị Lạc Hàn, ta mỗi ngày vì quốc sự vất vả người cũng không biết đau lòng ta, Lạc Hàn nên thành
gia , mẫu hậu có người tốt tuyển không ?” Phong Lạc Hiên hỏi.
“Ta thật ra không có, bất quá nhớ rõ lần trước ai gia mừng thọ Lạc
Hàn không phải yêu cầu tứ hôn sao, ai gia có chút ấn tượng hình như là
thiên kim Lam Thừa tướng, ai gia thấy đứa nhỏ này cũng rất được, nếu
không liền chuẩn cho hắn đi” Thái Hậu cười nói.
“Mẫu hậu, nếu không chuyện Lạc Hàn tạm thời gác lại một đoạn thời
gian rồi nói sau, trong khoảng thời gian này tiền phương chiến sự có vẻ
khẩn trương, ta nghĩ đã lâu cũng không có chọn được người thích hợp vẫn
quyết định để cho Lạc Hàn đi, với năng lực của Lạc Hàn có thể đảm nhiệm , chuyện này chỉ có hắn đi ta mới có thể yên tâm, chờ hắn từ tiền tuyến
trở về lại tính, lại nói chuyện ở tiền tuyến nháy mắt biến hóa ngàn vạn
không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nếu Lạc Hàn có cái không hay xảy ra
làm sao ăn nói với Lam Thừa tướng a” Phong Lạc Hiên tránh nặng tìm nhẹ
nói.
“Như thế nào lại để cho Lạc Hàn đi, vừa rồi còn nói cho hắn hảo hảo
tĩnh dưỡng một đoạn thời gian , trong triều đình trừ bỏ Lạc Hàn lại
không có ai có thể đảm nhiệm việc này sao” Thái Hậu có chút mất hứng
nói.
“Mẫu hậu, chuyện triều đình cũng không thể nói với người rõ ràng, có, nhưng người để cho ta yên tâm như Lạc Hàn chỉ có một mình hắn thôi,
yên tâm đi, ta hướng mẫu hậu cam đoan chuyện này về sau sẽ tận lực không cho Lạc Hàn đi, được không ?” Phong Lạc Hiên năn nỉ nói.
“Được, ai gia sẽ tin ngươi lần này, có thời gian ngươi thông báo Lam
Thừa tướng cho nữ nhi tạm giữ trong nhà nói Thái Hậu nhìn trúng lưu làm
con dâu , nữ tử Lạc Hàn coi trọng nhất định không sai ” Thái Hậu vui vẻ
nói hoàn toàn không có chú ý tới săc mặt khó coi của Phong Lạc Hiên .
“Tốt, một chút nữa con liền cùng Lam Thừa tướng nói qua” Phong Lạc Hiên bình tĩnh nói.
“Vậy là tốt rồi, không lâu sau ai gia sẽ chờ ôm tôn tử a” Thái Hậu hướng về tương lại nói.
“Canh giờ không còn sớm , con nên đi vào triều , mẫu hậu ngươi nghỉ
tạm, có thời gian con lại đến thăm người” Phong Lạc Hiên nói.
“Đi thôi” Thái Hậu nói.
Khoảnh khắc Phong Lạc Hiên xoay người rời đi thần sắc trên mặt là
sóng ngầm mãnh liệt, hắn thật không ngờ Thái Hậu đến nay còn nhớ rõ sự
kiện kia, còn nhớ rõ Tử Điệp, Thái Hậu đã muốn nhận thức Tử Điệp là
người của Lạc Hàn, điều này làm cho hắn nghĩ đến ý niệm chiếm Tử Điêọ
bên mình trong đầu có bao nhiêu xấu hổ, Phong Lạc Hiên không biết nếu có một ngày Thái Hậu biết hắn nghĩ đoạt tình yêu của Lạc Hàn sẽ có hậu quả gì, lại sẽ như thế nào đối đãi với đứa con tự tay nàng nuôi lớn, nhưng
nếu để cho Lạc Hàn cưới Tử Điệp là chuyện hắn không nguyện ý nhìn thấy
nhất, mẫu hậu ngươi cũng biết ngươi đã cho ta cái nan đề…
Lạc Hiên tuy không cam lòng nhưng đối mặt mẫu hậu hắn kính trọng vẫn
không có dũng khí đem chuyện mình cũng yêu Tử Điệp nói ra, có một việc
Phong Lạc Hiên vẫn không hiểu được, hắn không rõ Lạc Hàn không phải là
đứa con nàng tự mình sinh ra nhưng lại có đôi khi Thái Hậu yêu thương
Lạc Hàn còn hơn hắn, Phong Lạc Hiên suy nghĩ tìm một biện pháp nhất cử
lưỡng tiện có thể làm cho Lạc Hàn rời xa kinh thành lần này không bao
giờ trở về nữa, tốt nhất là có thể làm cho Tử Điệp hoàn toàn hết hy
vọng.
Bỗng nhiên một cái ý niệm hiểm ác trong đầu hắn hiện ra, chiến tranh
không phải là một cái cớ tốt nhất sao, chết trận có thể chặt đứt ý niệm
trong đầu Tử Điệp, lúc này Phong Lạc Hiên bị ý niệm đáng sợ trong đầu
kinh hách không nhỏ, hắn một lần lại một lần thuyết phục chính mình
không thể làm như vậy, nhưng ở sâu trong nội tâm lại giãy dụa một lần
lại một lần nói cho chính mình chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn có
được Tử Điệp, cuối cùng Phong Lạc Hiên hạ quyết tâm làm cho Lạc Hàn
không thể trở về, Lạc Hàn không nên trách trẫm đối với ngươi như vậy,
chỉ có ngươi biến mất thì Tử Điệp mới có thể nhìn đến ta, trẫm yêu nàng
cũng không kém gì so với ngươi, trẫm sẽ cho nàng tất cả những gì nàng
muốn.
Lạc Hàn phụng mệnh hồi cung, đến trong cung mới biết được nguyên lai
là Thái Hậu nhớ hắn mới bất đắc dĩ để cho Hoàng thượng hạ chỉ, Lạc Hàn
nghe như vậy nhất thời trong lòng có một chút ấm áp, Lạc Hàn biết từ khi mẫu phi của mình qua đời Thái Hậu vẫn đem mình xem như con mà đối đãi,
nghĩ đến việc mình trở về