pacman, rainbows, and roller s
Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321933

Bình chọn: 8.00/10/193 lượt.

ấp kín môi cô, lưỡi của anh lập tức tìm đến cô, kết hợp đủ kiểu, khiến cho cả người cô không ngừng run rẩy.

Hơi thở của cô dày đặc hương vị thuộc về anh, anh kế sát cô, mút cô, hôn lên môi đến đau.

Kiều Y Y nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, không còn sức chống cự, giống như muốn hôn đến quên hết trời đất vậy, loại ham muốn này khiến cô rất yêu thích, nụ hôn mang theo sự tê dại.

Ngón tay của anh nắm cằm của cô, cô điềm đạm đáng yêu chống đỡ nụ hôn mãnh liệt của anh, anh không khách khí dây dưa với cô, thô lỗ khẽ cắn môi cô.

Nhiệt độ trong phòng chợt lên cao, hô hấp của anh trở nên dồn dập, bụng dưới có phản ứng, dục vọng nảy sinh mãnh liệt như dã thú.

Kiều Y Y vẫn còn ngại không đủ, đầu mơ màng công thêm can đảm do cảm giác say, tay của cô xuyên qua mái tóc đen dày của Sóc Phong, nắm đầu của anh lại, da đầu của anh tê dại một hồi, anh buông lỏng ra môi của cô, khàn khàn nói: “Cô gái, không muốn ngủ hả?”

Cô cười khanh khách không ngừng, chính là thích bắt nạt anh.

Anh cười, sờ sờ đầu của cô, “Ngủ đi, ngoan!”

Một lần nữa anh ôm cô trở lại giường, cô nắm chặt anh không buông, tiếp theo anh cởi giày, cùng nằm với cô ở trên giường, đôi tay ôm chặt cô, “Ngủ đi...” Trong lời nói của anh có chút bất đắc dĩ.

Trong lòng cô có một loại cảm giác kì lạ, nhưng mà hôm nay cô chơi như điên, cô mệt quá, cô không có thời gian suy đoán người đàn ông này đang suy nghĩ gì, cô mơ màng nhắm mắt lại.

Anh ôm chặt cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt sâu không lường được.

Editor : Cua Rang Me

Từng ngày từng ngày trôi qua, không có sóng gió gì, yên ổn như mặt hồ, có lúc Kiều Y Y cảm thấy hình như Sóc Phong im ắng quá mức, thì sẽ trong một lúc vui vẻ đưa cô ra ngoài chơi, cô nhất định sẽ chọn một nơi vô cùng náo nhiệt, ví dụ như hộp đêm.

Chỉ là ở hộp đêm, anh lại điềm tĩnh thành thạo như thường, Kiều Y Y dứt khoát bỏ qua.

Chủ nhật, bọn họ đi vườn thực vật, ở trong vườn thực vật, bọn họ xem đủ loại kiểu dáng kỳ lạ và thực vật bình thường.

Đi mệt, bọn họ lại ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi, xa xa có một đám trẻ được thầy cô dẫn đi, vui vẻ líu ríu.

Kiều Y Y nhìn theo ánh mắt của anh, "Thích trẻ con sao?" Cô ở bên cạnh vừa uống nước, vừa hỏi.

"Không thích!"

Cô dừng động tác uống nước lại, cô ngạc nhiên nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói ghét điều gì như vậy, thật sự là cô rất kinh ngạc.

"Tại sao?" Cô buông ống hút ra, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.

Sóc Phong lại lặng lẽ nhìn đứa trẻ ở xa.

Có thật là không thích không? Kiều Y Y cũng không đọc được cảm xúc không thích nào trong mắt anh, hình như anh hơi kỳ lạ, nhưng mà những điều cô nói ra không có gì không đúng.

Cô cúi đầu nhìn, lại thấy anh uống trộm nước uống của cô, cô vỗ vào anh, "Muốn uống thì tự đi mua, tại sao uống nước của em?"

Anh mặt dày nói: "Uống nước cướp được rất ngon!"

"Anh đủ rồi đấy! Em còn chưa uống đủ!" Cô ngây thơ đẩy anh ra, chạy đi.

Hai người giống như những đứa bé không lớn, ồn ào không ngừng, giống như ngưng đọng lúc nảy chỉ là ảo giác của cô.

Mùa đông, cây đứng ở hai bên kêu xào xạc, lá rụng màu vàng như bươm buớm chết đi đánh mất khả năng bay lượn, lấy đường cong quỹ tích rơi vào cả vùng đất, dính vào bùn.

Sóc Phong cõng Kiều Y Y đứng dưới tàng cây, một mình nhìn lá rụng đến ngẩn người, khi Kiều Y Y trên lưng anh lấy nón xuống hỏi, "Đến nơi rồi?" Cô mệt mỏi vuốt mắt.

Anh lấy lại tinh thần, tiếp tục đi, Kiều Y Y quay đầu lại liếc mắt nhìn chỗ anh vừa dừng lại, cũng không phát hiện cái gì, "Anh vừa nhìn cái gì?"

"Lá rụng."

"Có gì để nhìn?" Kiều Y Y ngáp dài.

"Y Y, quan niệm thưởng thức sự vật của chúng ta khác nhau.”

Kiều Y Y bĩu môi, “Cái này gọi là bù đắp cho nhau có được hay không! Nếu là một đôi tình nhân nhìn sự vật cùng một quan điểm, thì không thú vị nhiều, bạn trai nói, a, lá rụng thật đẹp, bạn gái nói, đúng vậy, trông thật đẹp…. Anh đoán xem, tiếp đó sẽ như thế nào?”

Sóc Phong chau mày, “Tiếp đó sẽ như thế nào?”

“Kế tiếp là anh nhìn em, em nhìn anh, hết chuyện rồi!” Kiều Y Y vừa nói, vừa hung hắng gắt giọng đánh anh.

“Ha ha…” Anh cười ra tiếng, “Quả nhiên em không phải là người bình thường, giải thích thật đặc biệt!”

“Cái rắm! Đừng cho là em không nghe ra anh đang cười nhạo em!” Kiều Y Y đang buồn ngủ cũng đã tỉnh, cảm thấy rất bất mãn với anh, cô nói: “Tự cho mình thanh cao!”

Anh càng cười lớn tiếng hơn khi Kiều Y Y đánh anh thêm mấy cái, “Lười nói với em, anh muốn ăn lẩu!”

“Đúng, anh làm cho em ăn! Nhanh, nhanh lên một chút, em sắp chết đói rồi!” Cô nói lớn.

“Vâng” Anh mệt nhọc trả lời.

“Giá giá! Mau! Ngựa lớn!” Cô kêu lên

Sóc Phong bị cô chọc vui, phối hợp giả bộ tiếng ngựa kêu, lập tức cô ngẩn người, đột nhiên tuôn ra tiếng cười, người đi đường bên cạnh bị cô làm cho sợ hết hồn.

Sóc Phong “Chở” cô, mau mau rời đi, để tránh dọa nhiều người hơn.

Về đến nhà, Kiều Y Y được đặt trên ghế sa lon, Sóc Phong đi đến nhà bếp, sắp sửa nổi giận rồi, mà cô thì chống cằm lên nghiên cứu nhà anh, hai mắt giống như ra đa dò xét.

Phong cách phòng của anh hoàn toàn khác so với phòng của cô, phòng của cô thì chỉ t