
itor: Cua Rang Me
Kiều Y Y cho là không có chuyện gì có thể còn quan trọng hơn so với ngủ, trừ chuyện nguy hiểm sinh mạng. Vì vậy cô hít sâu một hơi, ngay sau đó sẽ phải mở miệng mắng to, nhưng cô không có cơ hội, Sóc Phong bước một bước dài, đẩy cô vào trong phòng, muốn bước tới đỡ phần eo của cô, lúc này, rốt cuộc cô phát hiện ra anh hơi khác thường, đầu anh đầy mồ hôi, hình như là vận động quá độ.
Cô không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Sóc Phong không nói gì, dùng sức ôm lấy cô, giống như là muốn nhét cô vào trong thân thể mình, anh thở hổn hển, cô có thể tinh tường cảm thấy tiếng tim đập kịch liệt của anh.
Kiều Y Y không dám phản kháng, hoặc nói gì, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được, cả người bị anh ôm chặt, không chừa một khe hở, cô cũng không dám thở sâu, bởi vì anh đã chiếm cứ hô hấp của cô.
Anh đưa chân đóng cửa lại, hôn cô kịch liệt, hình như muốn một chút ấm áp từ đôi môi cô, cô cũng làm theo ý anh, cô không biết anh bị làm sao, nhưng cô biết anh cần cô.
Lúc này Sóc Phong yếu ớt giống như một đứa bé, cô chưa từng hỏi quá khứ của anh, một cô gái thông minh không nên hỏi quá nhiều, cho dù trong lòng vô cùng tò mò, trong đầu không ngừng tưởng tượng sinh động vài loại phiên bản về chuyện xưa, nhưng cô vẫn biết quản lí tốt miệng của mình.
Cứ thuận theo tự nhiên thôi!
Cho đến khi đôi môi của Kiều Y Y đã tê rần, Sóc Phong mới buông lỏng cô ra, vẫn thở hổn hển, "Anh mới vừa gặp ác mộng."
Giọng của anh thật thấp ở trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cô cũng giống như anh không tốt hơn chỗ nào, miệng và mũi cố sức hít thở, "Em ... em . . . . . . Không có chuyện gì . . . . . ."
Tay của cô vỗ nhẹ lưng anh, chỗ đó vừa rộng lại dày, mà tay của cô lại ngắn, tư thế này khiến cô phải cố hết sức.
Lý do của Sóc Phong rất buồn cười . . . . . . Cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, gặp ác mộng cần phải tìm người để ôm ấp, hôn nhẹ sao? Nhưng Kiều Y Y không cười nhạo anh, giọng nói nữ tính giờ khắc này bắt đầu phát huy tác dụng trấn an.
Hô hấp của anh không còn kịch liệt nữa, dịu xuống, anh đưa tay kéo tay của cô xuống, hôn nhẹ tay của cô, thở ra hơi nóng như muốn hòa tan bông tuyết. Cô không phản kháng, mặc cho anh hôn tay mình, cảm thấy đầu ngón tay hơi ươn ướt, mặt cô không khỏi đỏ lên, anh hôn đầu ngón tay của cô, dùng đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng ngậm, hút.
"Đừng . . . . . ." Kiều Y Y ngượng ngùng, cô muốn thu tay, nhưng anh lại không cho, cố chấp liếm qua mỗi ngón tay của cô, rồi mới buông tay cô ra.
Tay trái của anh vén tóc trên mặt cô ra sau tai, "Hù dọa em sao. . . . . ." Không giống đùa giỡn như lúc trước, anh đang nghiêm túc.
Kiều Y Y dí dỏm trả lời một câu, "Nếu mà dễ dàng bị anh hù sợ như vậy, vậy thì quá mất mặt rồi!"
Sóc Phong cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Kiều Y Y, anh khẽ tựa vào vai của cô, nhẹ giọng nói: "Tối nay, để cho anh ở lại chỗ này, có được không . . . . . ."
Được, hay là không được đây?
Trên giường đơn màu hồng, cô gái nhu mì nằm lỳ ở trên giường, mặc cho người đàn ông ở phía sau, hôn từng cái nóng bỏng vào lưng cô, khiến cô phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ.
Sóc Phong không chỉ hôn, anh còn thích liếm láp cô, phần lưng của cô giống như tuyết, ăn ngon hơn kem, nhất định phải liếm mới có thể hưởng thụ.
Thật sự Kiều Y Y không chịu nổi khi trong phòng tràn đầy những âm thanh kỳ quái như vậy, cô liều mạng dùng gối đầu chụm lại ngăn cản tiếng rên của mình, nhưng anh lại bá đạo không cho, vật nam tính bành trướng khiến anh phải tách hai đầu gối của cô ra.
"Á!" Hai mắt cô đẫm nước nhìn về phía anh, "Đừng nhìn mà..." Giọng nói mềm mại của cô chỉ thúc đẩy anh điên cuồng hơn, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy hai quả dâu nhỏ không ngừng hấp dẫn ánh mắt của anh. Cô nhẹ hô lên một tiếng, lấy tay đẩy anh ra; lúc này anh đang hưng phấn, sao có thể để cho cô lùi bước được. Một tay anh bắt lấy cổ tay mảnh
Khảnh, đè chặt ở trên đỉnh đầu của cô. Cô “ưm” một tiếng, tư thế này khiến cho động tác hấp mút của anh thật dễ dàng.
“Sóc Phong…” Kiều Y Y đỏ mặt vặn vẹo cơ thể, làm anh cắn mỗi lúc một hăng say hơn. Cô càng tránh, anh càng thêm dùng sức, về sau, toàn thân cô mềm nhũn, anh mới nhả quả dâu nhỏ ra. Cô mắc cỡ không dám cúi đầu nhìn, tuy rằng không thấy, nhưng cô biết chắc chắn đã bị mút đến đỏ rồi. Hơn nữa phía trên còn cảm thấy ẩm ướt, khi cô còn đang xấu hổ thì anh đã dời sang chỗ khác.
Đầu ngón tay thô ráp của anh không ngừng khám phá ở trên hoa huyệt, anh nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác mà lục lọi thân thể cô. Đi xuyên qua rừng rậm, tới cuối khu rừng, nhẹ nhàng thăm dò dòng nước suối đang chảy ra kia.
Sóc Phong mở mắt, đôi mắt sáng rực thấm đẫm tình dục như muốn cắn nuốt cô. Kiều Y Y thở hổn hển, không có phản kháng, mềm mại giống như một con cừu non, làm cho anh cảm thấy thương tiếc, lại muốn hung hăng giày xéo. Anh cúi đầu tìm tới đôi môi cô, dùng lực thật mạnh mà cọ sát, đồng thời tay cũng chậm rãi thăm dò nơi tư mật hấp dẫn, trong tiếng thở uyển chuyển của cô mà khẽ đi vào thăm dò.
Sóc Phong thả tay Kiều Y Y ra, cô lập tức nắm chặt lấy ga giường dưới thân, cảm giác ở trong cơ thể đang có