
tin trong phút chốc, cô nghĩ tới một khả năng khác, "Đó không phải là tác phẩm của anh?"
Mỗi người đều có khát vọng nổi tiếng, không có ai không hy vọng, trừ khi anh hài lòng với hiện tại hoặc hoàn toàn không có khả năng thiên phú. . . . . . Chẳng lẽ anh ta đúng là loại thứ hai? Nếu như anh ta không phải như thế, vậy liều chết giữ nó làm gì chứ!
"Mặc kệ như thế nào, tôi cũng sẽ không hợp tác." Anh xoay người rời đi.
"Đợi đã nào ...!" Kiều Y Y bắt được tay của anh, không cho anh đi, muốn cùng anh ta nói chuyện rõ ràng.
Hình như anh rất tức giận, cơ bắp đầy lực, anh xoay người, trong nháy mắt một tay ép cô vào tường, đè cô lại, "Kiều Y Y, không được làm phiền tôi!" Anh ta mang theo giọng điệu ác ý nói: "Ngày nào đó cô theo tôi lên giường, có lẽ tôi sẽ đưa tác phẩm cho cô!"
Anh đã gián tiếp thừa nhận anh là nhà thư pháp mà Kiều Y Y muốn tìm, cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là cô không có tìm lầm người, nhưng giọng điệu của anh lại làm cho người khác bị tổn thương, vết thương ở chân của Kiều Y Y cũng đã tốt lên, cô hung hăng đạp đầu gối của anh xuống, đau đến mức anh phải buông lỏng cô ra, nhưng cô không hốt hoảng mà lập tức né ra.
Cô chất vấn: "Sóc Phong, tại sao anh muốn ở chỗ này!" Anh trở nên hận đời như thế, xem tất cả mọi người là kẻ thù. Nếu như cô không xâm lược vào lãnh thổ của anh, anh sẽ dịu dàng giống như anh trai hàng xóm. Nhưng mà anh có hai mặt đối lập như vậy thật sự làm cho người ta rất khó ở chung.
Anh bị đau đến nỗi nửa ngồi ở bên người cô, không nói tiếng nào.
Nếu như anh muốn để chúng nó ở đây đến mục nát, tại sao lại không cho tôi!" Kiều Y Y quan sát anh, cô cố ý nói như thế, cô không tin anh không quan tâm, đối với một nhà nghệ thuật mà nói, mỗi một tác phẩm, mặc kệ là thành phẩm hoặc là chưa xong, bọn họ đều không bỏ qua được.
"Câm miệng!" Sóc Phong nói nho nhỏ, tay của anh ôm đầu gối, sắc mặt tái xanh.
Anh giống như một ông già ngoan cố, anh càng như vậy, Kiều Y Y càng muốn lấy được tác phẩm của anh. Tất cả là do anh đã khơi dậy tinh thần càng bị áp chế thì càng hăng của Kiều Y Y. Cô ngồi chồm hổm xuống, mắt đối mắt với anh, mũi đối mũi, hai mắt cô trong suốt rõ ràng, cô ném ra một câu nói hung ác, "Sóc Phong, tôi sẽ đấu với anh tới cùng!".
Nếu như không có thể thuyết phục anh ta thành công, cô sẽ không xuống núi, cô cũng không tin có tà rồi!
Trong mắt của Sóc Phong thoáng qua một chút giật mình, cô đã bắt được, cô kiêu ngạo nhướng mày nói: "Anh gặp phải tôi, coi như anh gặp xui xẻo!"
Anh cho rằng nói hung dữ một chút có thể làm cô rút lui? Cho dù ở trước mặt cô giả bộ làm người xấu để hù dọa cô bỏ chạy? Cho rằng cô là một đứa trẻ ba tuổi sao? Sai ! Điểm lợi hại nhất của Kiều Y Y cô đó là có thể cùng anh ta dây dưa, dây dưa đến cuối cùng, xem ai cúi đầu trước!
Tuyệt đối cô sẽ không thua!
Editor : Cua Rang Me
Sóc Phong rất cố chấp, mà Kiều Y Y cũng rất kiên trì, hai bên chính thức giằng co.
Mùa đông ở trên núi có sương mù dày đặc, mãi đến lúc mặt trời lên cao, sương mù như một thiếu nữ ngượng ngùng chậm rãi tản đi, Kiều Y Y vừa đi dạo trên núi, vừa hít thở không khí trong lành.
Thực vật mang theo hơi thở trong lành phất phơ qua chóp mũi của cô, cô nhăn mặt, nhíu mũi, giống như không muốn mùi hương thơm ngát ấy rời khỏi mình, giày của cô giẫm lên lá rụng phát ra tiếng sột soạt, chưa đến gần bờ sông thì đã thấy một người đàn ông đang đứng nghiêm, dường như anh đã phát hiện ra cô.
"Này, biết tôi tới đây, tại sao anh không có phản ứng?" Kiều Y Y cố ý vỗ mạnh vào bờ vai của anh, vậy mà anh vẫn như ông già đang ngồi thiền, không có chút sợ hãi nào vì sự xuất hiện của cô.
Kiều Y Y kiêu ngạo bắt đầu quấn quít làm phiền, Sóc Phong đánh phải nói lời chia biệt với những ngày tháng tươi đẹp của mình, thỉnh thoảng cô lại xuất hiện bên cạnh anh, giống như là Vịt Donald nói om sòm, hình như không nói được lời nào thì sẽ bệnh chết.
"Ừ." Anh thản nhiên đáp một tiếng, mặc dù biết mình lên tiếng cũng không có cách nào ngăn cản cô không ngừng liến thoắng.
"Câu cá?"
Cây cầu gỗ nhỏ bắc qua dòng suối nhỏ, Sóc Phong đưa đến bàn gỗ, ghế xếp, rất hài lòng ngồi ở chỗ đó, anh ta bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, một tay cầm cần câu, giống như đang ngủ gật, vừa giống như đang thả câu.
"Giữa mùa đông thì có cá gì chứ!" Kiều Y Y đến gần bờ sông, cẩn thận quan sát thật lâu rồi đưa ra kết luận.
"Ừ." Anh không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, giống như một người máy, chỉ biết nói những câu đơn giản.
Cô cảm thấy không thú vị dựa vào bàn gỗ, mặt cô hơi đỏ, cô ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Chuyện đó, cám ơn anh đã giúp đỡ." Nếu không phải là anh, chắc cô đã bị con rắn kia hù đến chết rồi.
Sóc Phong vẫn không thay đổi, lời nói hơi tàn nhẫn, "Đã nhiều ngày như vậy, cô mới nhớ tới, xem ra cô so với việc tôi câu cá còn chậm hơn!"
Hả! Người đàn ông này . . . . . . Được rồi, cô thừa nhận mình là bị dọa sợ đến choáng váng, phải qua mấy ngày, cô mới ý thức được anh đã cứu cô một mạng, còn có . . . . . .
"Anh đã nhìn thấy cả người tôi, tôi còn chưa tìm anh để tính sổ đây!" Thì ra là vì nguyên nh