
i là vì tay lỡ tay Tình Văn, có lẽ anh đã mất mạng rồi,
nước mắt cô lại chảy xuống, rơi vào lồng ngực Kiều Trạch: “Còn đau
không? Tại sao ngốc như vậy chứ? Da thịt là của mình mà không cảm thấy
đau sao? Sao anh có thể…….làm tổn thương thân thể của mình như vậy
chứ…….?”
Nước mắt cô rơi trên ngực anh giống như một luồng ánh mặt trời vậy, trái tim Kiều Trạch run lên, giống như băng tuyết bị hoà tan, ôm Tả Á thật chặt, xoay người lại, để cho cô nằm xuống cạnh anh, anh đưa tay nâng mặt lên
cô, đôi môi mỏng hôn lên mặt của cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Đừng khóc, đã không còn đau nữa rồi. Mau ngủ đi, em không được thức
đêm.”
Kiều Trạch ôm lấy Tả Á, trái tim vô cùng thỏa mãn, ba năm, đã ba năm rồi anh không được ôm cô như vậy, không được ôm cô ngủ, giờ phút này, cô đang
nằm trong ngực anh, đau lòng vì anh, rơi nước mắt vì anh. Cuối cùng anh
đã tìm được đáp anh…….Tả Á, sẽ không rời khỏi anh nữa.
Cả đêm mộng đẹp, đến khi mặt trời ló dạng, Kiều Trạch và Tả Á đồng thời
tỉnh lại, mặt của cô vùi trong ngực anh, tập trung vào cánh tay của anh, tay của cô ôm hông của anh, mái tóc rối loạn vương trên da thịt anh,
anh cúi đầu nhìn cô, mà cũng vừa đúng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Chào buổi sáng!” Giọng nói khàn khàn của anh có chút lười biếng mà tràn đầy hạnh phúc.
“Chào buổi sáng!” Giọng nói của cô lại vô cùng dịu dàng, lại có chút xấu hổ,
ba năm chia cách, đối với việc bất thình lình thân mật như vậy khiến cô
hơi khó thích ứng, nhưng Tả Á đối với dục vọng của Kiều Trạch không còn
xa lạ nữa, cô cảm nhận được nơi nào đó của anh đã dựng lều lên rồi, cứng rắn chọc vào thân thể của cô. Tả Á không được tự nhiên đưa tay gãi gãi
đầu nói: “Em…….em rời giường…….”
Kiều Trạch yêu thương nhìn Tả Á, nhưng không có hành động gì, chỉ chờ cho
dục vọng của mình lui xuống rồi bước xuống giường. Tất cả đều thật hài
hòa, hạnh phúc như vậy, khiến cho anh không khỏi nghi ngờ, đây có phải
là ảo giác không, nhìn bóng lưng Tả Á, anh nhếch môi cười, tất cả đều là sự thật .
Sau khi rửa mặt, ăn điểm tâm xong, bọn họ lại lên đường về nhà. Vị bác sĩ
đi cùng liền để ý ngay đến gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch hôm nay
lại ôn hòa đi rất nhiều, mà Tả Á hình như cũng mang theo ý cười thản
nhiên, tâm trạng bọn họ xem ra cũng không tệ.
Về đến nhà, tinh thần Tả Á rất tốt, bởi vì tâm tình tốt, cũng bởi vì được
Kiều Trạch chăm sóc, nên cô không hề cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay
không được gặp tụi nhỏ rồi, thật sự cô rất nhớ chúng quá, hai tên nhóc
kia cũng rất vui mừng, hỏi Tả Á đã làm cái gì, thân thể có thoải mái
không, có cảm thấy mệt mỏi không.
Điền Văn Lệ cười nói: “Được rồi, hai đứa này, hỏi từ từ thôi, mà có lẽ chúng ta cũng không cần hỏi gì đâu.”
Một câu nói kia khiến tất cả mọi người cười lên, Tả Á lấy quà mua về tặng
cho mọi người. Người trong nhà cũng cảm thấy được quan hệ của Kiều Trạch và Tả Á hình như đã có chuyển biến, khóê môi Kiều Trạch luôn nhếch lên, còn rất thân mật với Tả Á nữa. Nếu như Tả Á và Kiều Trạch có thể ở cùng nhau, các bậc phụ huynh dĩ nhiên là rất vui mừng rồi.
Sau khi ở nhà cùng với bọn nhỏ và ba mẹ mấy ngày, Tả Á cũng không nói cho
Kiều Trạch biết, một mình cô đi đến khu nghĩ dưỡng trước kia. Sau khi về nước cô rất muốn tới nơi đó, nhưng vẫn không có dũng khí .
Xe Tả Á dừng trước cửa biệt thự, chìa khóa nhà cô vẫn không vứt đi, cô mở
cửa đi vào, tất cả những thứ bên trong vẫn còn nguyên dạng, những tấm
hình của cô và Kiều Trạch treo trên tường như trước. Xuyên qua cửa sau,
đi qua khu trồng hoa, Tả Á liền đi tới dưới tán cây.
Đây là nơi cô đã chôn cất tình yêu của mình, cô cho rằng sau ngày hôm đó,
tình cảm của cô và Kiều Trạch cứ như vậy mà hoàn toàn cắt đứt, không
phải bởi vì Kiều Trạch đã làm tổn thương cô, mà là cô không biết mình có thể sống đến bây giờ không nữa.
Theo Huyền Chí Thương ra nước ngoài, cô vẫn luôn tiếc nuối, lúc cô đi cô
không được gặp Kiều Trạch, những lúc cảm thấy tiếc nuối cô lại nghĩ đến
gốc cây liền cành này, không biết nó có thể giúp cô nhìn thấy được Kiều
Trạch không.
Ba năm qua đi, cô về lại nơi đây, đi tới dưới gốc cây này, tâm tình cũng
đã có rất nhiều thay đổi. Đào chỗ cô chôn cái ly lên, cái ly vẫn còn đó, lá thư của cô vẫn còn, những ngôi sao của cô cũng vẫn còn, mỗi một vì
sao đều là sự nhớ nhung của cô đối với Kiều Trạch.
Khuôn mặt cô vui mừng, kích động như tìm thấy báu vật. Tả Á đưa tay mở cái ly ra, lấy bức thư trong đó, mở ra thấy dòng chữ cô đã viết: Kiều Trạch,
tại sao em lại yêu anh?
Đúng, Kiều Trạch, tại sao em lại yêu anh? Khi biết mình sẽ chết, trừ người
nhà, thứ cô không bỏ được chính là Kiều Trạch, thậm chí cô từng nghĩ nếu như ông trời cho cô một cơ hội nữa để sống, cô vẫn muốn được ở bên Kiều Trạch. Giây phút ấy, cô chợt hiểu ra, cô dã yêu Kiều Trạch, không chỉ
là thích, mà là yêu, yêu đến mức kiếp sau cũng muốn được ở bên anh.
Nhưng, cô cũng hiểu, đã muộn rồi, cô nghĩ mình sẽ chết ngay lập tức, mà Kiều
Trạch cũng đang dần dần xa cách cô. Cô nghĩ, anh xa cách cô cũng được,
bởi vì có như vậy thì Kiều Trạch cũ