
ả Á
và Kiều Trạch chặn lối đi của cô gái kia.
“Tiểu Á!” Người đàn ông kêu lên, vẻ mặt vui mừng, đi tới.
“Chung Dương!” Tả Á cười, có chút ngại ngùng.
Chung Dương cũng không để ý tới người nào đó bên cạnh liền ôm Tả Á vào trong
ngực: “Em trở về rồi, thật tốt quá, anh còn cho là…….” Chung Dương nói
không được, chỉ ôm cô thật chặt.
Tay Tả Á không kịp ngăn lại, chỉ có thể để mặc cho Chung Dương ôm cô, không nhịn được mà quay đầu nhìn nét mặt Kiều Trạch, chỉ thấy vẻ mặt anh rất
bình tĩnh. Tả Á quay đầu nói với Chung Dương: “Đúng vậy, chúng ta gặp
lại nhau rồi, Chung Dương, em còn sống trở về, em có bị coi là tai họa
lưu lại nghìn năm không.”
Hai người đang ôm chặt bị buộc phải tách ra, Tả Á thấy giữa cô và Chung
Dương có một cô bé đứng giữa, nhìn qua khoảng 25-26 tuổi, khuôn mặt trái xoan, rất xinh đẹp, cô ấy nhìn chằm chằm Tả Á, sau một hồi mới hỏi:
“Cô…….cô chính là Tả Á? Là người trong hình.”
Tả Á nhìn cô gái trước mặt, có chút quen thuộc: “Hả? Là tôi, cô là…?”
Lúc này Chung Dương mới phản ứng được, bắt lấy tay cô gái kia, “Tả Á, cô ấy là Mễ Na.”
Nhìn vẻ khẩn trương của Chung Dương sợ cô gái này đi mất, Tả Á chợt hiểu ra, cười hỏi: “Chung Dương, đây là bạn gái của anh phải không?”
Chung Dương có chút xấu hổ cười cười, coi như là trả lời.
Cô gái kia lại tức giận, hất tay Chung Dương ra, Chung Dương cũng nhất
định không chịu buông tay: “Na Na, đừng làm loạn nữa, nghe lời đi.”
“Tôi chịu đựng đủ rồi, Chung Dương. Anh bắt tôi ăn mặc giống cô ấy, ăn đồ cô ấy thích, để tóc dài như cô ấy, những thứ này tôi đều nhịn, nhưng lúc
anh thân mật với tôi ở trên giường lại gọi tên cô ấy, anh muốn tôi làm
bạn gái, cũng là bởi vì đôi mắt của tôi giống cô ấy có đúng không? Tôi
chịu đựng anh đủ rồi, đồ đàn ông thối tha! Bây giờ cô ấy đã về rồi, anh
có thể tiếp tục theo đuổi cô ấy rồi ấy, chúng ta kết thúc thôi!”
Cô gái rất mạnh mẽ hất tay Chung Dương ra, rồi đẩy Tả Á và Kiều Trạch ra,
chen giữa bọn họ, trên gương mặt trầm ổn của Chung Dương hình như có
chút lúng túng. Tả Á nhìn Chung Dương, lại nhìn này bóng lưng cô gái
rời đi, “Chung Dương, mau đuổi theo cô ấy đi, đừng buông tay rồi lại
phải hối hận, chúng ta gặp lại sau.”
Chung Dương lại cau mày nói: “Ai thèm để ý đến cô ấy chứ.”
“Thật sự không đi?” Tả Á nhíu mày, trong mắt toàn là ý trêu chọc.
“Không đi!” Vẻ mặt Chung Dương khinh thường, nhưng trong ánh mắt lại rất nóng lòng.
“Mau đi đi, cô ấy nhất định là đang rất đau lòng, bên ngoài nhiều xe như vậy, người xấu cũng không ít, anh không lo lắng sao?”
“Cái đó…….Tiểu Á…….Hôm nào chúng ta liên lạc sau, số điện thoại của anh không thay đổi, em…….còn nhớ không?”
“Mau đi đi.”
Lúc này Chung Dương mới đuổi theo, nói không vội là giả .
Tả Á chủ động nắm tay Kiều Trạch mới vừa rồi bị cô gái kia mạnh mẽ tách
ra, quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Trạch, mỉm cười nói: “Đi thôi, em đói
rồi.”
Kiều Trạch nắm chặt tay Tả Á đi ra ngoài, hai người đi mua thức ăn, rồi trở
về nhà. Vẫn như trước đây Kiều Trạch làm cơm tối, Tả Á làm phụ bếp, hình ảnh ấm áp, khoảng cách giữa hai người như được rút ngắn, nếu như không
phải hai người đã ly hôn, Kiều Trạch rất mong cuộc sống như thế này sẽ
kéo dài mãi mãi.
Kiều Trạch không muốn suy đoán trái tim của Tả Á nữa, cứ như thế này cũng
tốt rồi, có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, dắt tay của cô,
lúc muốn có thể gặp cô, như vậy là tốt rồi. Lúc ăn cơm tối, hai người
trò chuyện rất tự nhiên, Kiều Trạch chỉ hỏi Tả Á một vài vấn đề đơn
giản, Tả Á cũng sẽ cặn kẽ trả lời anh. Kiều Trạch hỏi tại sao Huyền Chí
Thương muốn giúp cô như vậy, thật ra thì anh cũng muốn cám ơn Huyền Chí
Thương, là nhờ anh ấy đã cho Tả Á một sinh mạng mới, để cho anh có thể
được gặp lại Tả Á.
Kiều Trạch nghe Tả Á nói mới biết, Huyền Chí Thương đối xử với Tả Á đặc biệt như vậy là bởi vì lúc Tả Á xin anh ta một điếu thuốc, mẹ Thần Thần và
Huyền Chí Thương cũng quen biết nhau như thế, chỉ tiếc là, Huyền Chí
Thương cũng không thích mẹ Thần Thần, kết hôn, cũng là bởi vì bất đắc
dĩ, bởi vì khi đó cánh chim của Huyền Chí Thương chưa đủ cứng cáp, chưa
thể tung hoành khắp nơi.
Nhưng mẹ Thần Thần lại rất thích Huyền Chí Thương. Lẽ tự nhiên, Huyền Chí
Thương không yêu mẹ Thần Thần cho nên đã làm những việc làm tổn thương
mẹ Thần Thần, thậm chí lúc mẹ Thần Thần vì quá tổn thương mà rời khỏi
Huyền Chí Thương, Huyền Chí Thương vẫn không tin mẹ Thần Thần thật lòng
yêu anh, vẫn cho rằng cô là tai mắt của ba anh đặt nằm vùng bên cạnh
anh.
Cho đến khi mẹ Thần Thần rời đi, lúc anh tìm được mẹ Thần Thần, mẹ Thần
Thần đã chết, giống như Tả Á bị bệnh bạch cầu, nhưng cô ấy cô gắng chịu
đựng thân thể bị tàn phá mà sinh ra đứa bé của bọn họ, Thần Thần. Giây
phút ấy Huyền Chí Thương đã khóc, anh ôm Thần Thần quỳ gối trước mộ cô
ấy mà khóc. Đối với mẹ Thần Thần, Huyền Chí Thương có hổ thẹn, có tiếc
nuối, đó vẫn luôn là tâm bệnh của anh, cho nên khi nhìn thấy Tả Á anh
liền có cảm giác muốn đền bù. Hơn nữa Tả Á cũng rất thích Thần Thần, anh muốn tìm cho Thần Thần một người mẹ thật tâm yêu thương cậ