
cô như cũ --
Chết tiệt, anh quả thực là cầm thú!
Anh thầm mắng mình. Đưa tay ôm lấy cô, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.
"Ôn Đại. . . . . ." Hài Lòng không kìm được rơi nước mắt. Nếu bây giờ cơ
thể cô không khó chịu đến mức sắp khiến cho cô phát cuồng, thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ ôm cô.
Nhưng mà, cô thật sự rất thích rất
thích anh. Nhưng lại chưa từng có dũng khí mà tỏ tình với anh. Nếu cô
thật sự cứ như vậy mà chết đi, cô nhất định sẽ chết không nhắm mắt, cô
nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối. . . . . .
"Đừng nói gì cả, giữ
lại một chút hơi sức." Nhìn thấy nước mắt của cô, anh biết cô thật sự
rất đau đớn. Lòng Ôn Đại không tự chủ bị níu chặt, sải bước càng lúc
càng nhanh.
Không, cô nhất định phải nói, nếu không cô nhất định
sẽ rất hối hận, rất hối hận khi không thể nói cho anh biết trước khi cô
chết đi . . . . .
"Ôn Đại. . . . . . Em thật sự rất yêu anh rất yêu anh rất yêu anh. . . . . ."
Cơ thể Ôn Đại chấn động, vì lời thông báo, tỏ tình mà cô vừa thình lình nói ra. Cả người quả nhiên đứng yên tại chỗ.
"Anh biết không? Em thật sự rất yêu anh rất yêu anh rất yêu anh, nhưng. . . . . . Em biết anh sẽ không yêu em. . . . . . Nhưng. . . . . . Em vẫn rất
yêu anh. . . . . ."
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống hòa với những lời được nói ra, rơi xuống cánh tay cô mà anh đang ôm lấy. Cũng làm ấm áp trái tim anh.
Anh đương nhiên biết cô yêu anh, chỉ là dù như thế nào anh cũng sẽ không yêu cô.
"Em thật ngốc, tại sao lại muốn yêu loại đàn ông như tôi?" Anh không hiểu.
Biết rõ anh sẽ không yêu cô, tại sao cô vẫn muốn yêu anh cơ chứ?
Đối mặt với một người đàn ông vĩnh viễn sẽ không đáp lại tình yêu của cô, cô nhất định sẽ bị tổn thương, không phải sao?
"Ôn Đại. . . . . . Em yêu anh yêu anh yêu anh. . . . . ." Cô khổ sở không
ngừng than nhẹ, sóng nhiệt trong cơ thể khiến cho cô căn bản không nghe
thấy những lời anh đã nói, chỉ có thể không ngừng lặp lại lời tỏ tình
của mình.
Trong lòng Ôn Đại chấn động, trong đầu nhất thời hiện lên những lời bà nội đã nói--
Trên đời này thật sự có tình yêu đích thực, bà tin con bé Hài Lòng kia chính là người thật lòng yêu con. . . . . .
"Em muốn tôi yêu em không?" Anh cười khổ cúi đầu chăm chú nhìn cô, vì dục vọng mãnh liệt mà khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Anh có thể tin tưởng cô không? Anh có thể tin rằng trên đời này thật sự có tình yêu đích thực không?
". . . . . . Muốn, Em muốn. . . . . . Nóng quá. . . . . . Em nóng quá. . . . . ." Cô khó chịu khổ sở vùng vẫy.
Ôn Đại trầm mặc. Ở chung với nhau hơn một năm nay, anh thực sự biết rõ cô
thích anh nhiều như thế nào. Nhưng anh giả vờ như không biết, mặc kệ --
"Ha ha. . . . . ." Anh cười khẽ .
Đúng vậy, cô thực sự len lén yêu anh say đắm, nhưng trước giờ không dám thổ
lộ cùng anh. Mà anh cũng vui vẻ chấp nhận, bởi vì cô không phải là mẫu
người yêu thích của anh, cho nên cô không dám tỏ tình với anh cũng tốt,
như vậy anh sẽ không phải phiền não như chuyện từ chối cô, có thể sẽ dẫn đến kết quả cô từ chức rồi rời đi.
Trên thực tế, chỉ cần nghĩ
tới việc nếu như cô thật sự tỏ tình với anh, sau đó anh cũng từ chối cô, cuối cùng cô từ chức rời đi, trăm ngàn lần tim anh cũng không muốn.
Nhưng bây giờ --
Cô đã tỏ tình rồi.
Tuy rằng do ảnh hưởng
của thuốc, tỉnh lại có thể cô sẽ quên hết mọi thứ, nhưng cũng có thể sẽ
nhớ hết mọi chuyện, vậy rốt cuộc anh nên làm như thế nào đây? Đồng ý?
Hay là từ chối?
Lần đầu tiên, anh lâm vào tình huống tiến thoái
lưỡng nan như thế này, bởi vì cô thật lòng yêu anh, cho nên anh không hề muốn làm tổn thương cô.
Theo lý mà nói, anh nên từ chối, giống
như câu trả lời mà những cô gái đã tỏ tình với anh nhận được. Nhưng
không hiểu sao, anh thậm chí không thể mở miệng được. Cũng không muốn mở miệng, lẽ nào --
Thật ra anh chẳng hề không thích cô như mình nghĩ ư?
"Nóng quá. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu cứu em. . . . . . Em muốn. . . . . .
Em rất khó chịu. . . . . . Cứu em. . . . . . Hu hu. . . . . ." Người con gái ở trong lòng anh đang khóc lóc kêu gào dữ dội, nhưng trước đó đã
dùng hết quá nhiều sức lực, thế cho nên cô hoàn toàn không có sức giãy
giụa.
"Hài Lòng. . . . . ." Anh giật mình thức tỉnh, phát hiện
mình vậy mà lại ôm cô ngẩn người, vẻ khổ sở khó chịu trên mặt cô, cùng
với thân thể nhũn ra nhưng lại có vẻ nặng trĩu, làm cho lòng anh dâng
lên từng cơn đau thắt, dễ nhận thấy cô sắp không chịu được nữa rồi.
"Cứu em cứu em. . . . . . Hu hu. . . . . . Em nóng quá. . . . . . Cứu em. . . . . ." Dùng một chút sức lực ít ỏi còn sót lại, cô giãy giụa muốn kéo
chiếc khăn lớn đang quấn lấy cơ thể ra. Cô muốn mát mẻ, cô muốn thoải
mái, cô muốn cô muốn cô muốn. . . . . .
"Đừng nhúc nhích, Hài
Lòng, em sẽ té --" Ôn Đại không ngờ cô còn có sức để phản kháng lại,
thân thể cô vì vậy mà tuột khỏi vòng ôm của anh. Anh vội ôm lấy cô,
nhưng đã không còn kịp, bịch một tiếng, cả người cô té lên tấm thảm dầy
cộm nặng nề, nhưng chiếc khăn lông lớn quấn lấy cơ thể trần truồng của
cô cũng đã tuột ra hết --
"Chết tiệt!" Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, may là có tấm thảm, nếu không c