
. . . Đại, em rất khó chịu. . . . . . Nhanh quá. . . . . . A. . . . . . Em sắp chết rồi. . . . . . Em sắp
chết rồi. . . . . . Dừng dừng lại . . . . ." Có quá nhiều khoái cảm bùng lên khi anh càng lúc càng tăng nhanh tốc độ, khiến cho các giác quan
của cô cuối cùng cũng không thể chịu nổi cái cảm giác vui sướng cực hạn
này, sợ hãi tóm chặt lấy tay anh, cả người lại càng không ngừng run rẩy
dữ dội.
Bây giờ cho dù có người cầm súng chỉa vào đầu anh, anh cũng không dừng lại được!
"Không thể. Nắm chặt anh...Chúng ta. . . Bắt đầu tiến lên thiên đường." Anh
giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, không để cho cô bởi vì chịu không nổi
sự vui sướng mà yếu đuối vô lực nằm xuống, thân dưới lại không ngừng
chuyển động thần tốc, bị từng đợt sóng khoái cảm ngày càng mạnh mẽ hơn
cuốn lấy toàn thân.
"A. . . . . ." Hài Lòng thét chói tai, tóm
chặt lấy vai anh, trong lúc anh đang rút ra đâm vào với tốc độ cực kỳ
nhanh, cảm thấy cơ thể như muốn bay lên không trung . . . . .
"Hừ!" Anh rên lên một tiếng, đem toàn bộ hạt giống quý giá phun vào chỗ sâu
nhất của cô, sau đó mới ôm chặt cơ thể mềm nhũn của cô, cẩn thận để cô
nằm sấp lên ngực anh. Nghe thấy hơi thở gấp gáp hỗn loạn của cô thở hòa
lẫn vào hơi thở của anh.
Một hồi lâu. Lúc cô đang nằm trước ngực anh, lại bắt đầu nóng ran bắt đầu vặn vẹo --
"Sao vậy, lại muốn rồi sao?" Anh lập tức nhận thấy phản ứng của cô, dịu dàng khẽ vuốt mái tóc đen nhánh bóng đẹp của cô.
". . . . . . Ôn, Ôn Đại. . . . . ." Cô nghi ngờ ngước mắt, liền thấy đôi
mắt đen lay láy thâm thúy của Ôn Đại, cô hoảng sợ hết nhìn đông rồi lại
nhìn tây.
Không phải đây là nơi cô đã mơ thấy trước khi cô chết
sao? Huống hồ cô đã lên thiên đường? Nhưng mà nếu như cô đã lên thiên
đường, thì người đàn ông cô yêu say đắm không cần cũng lên thiên đường
chứ. . . . . .
"Gọi anh là Đại." Anh hơi nhíu mày sửa lời cô. Vừa mới trải qua một lần yêu đương cuồng nhiệt cùng cô, rõ ràng thần trí
của cô đã tạm thời tỉnh táo.
Đại?
Cô chấn động trợn to mắt, vẻ mặt kia, giống như nghe thấy trời sắp sập xuống.
Ôn Đại không vui giận tái mặt. Đây là vẻ mặt gì? Hoàn toàn giống như gặp quỷ --
"Em hẳn không quên hết toàn bộ chứ!" Mới vừa rồi còn luôn miệng nói yêu
anh, tại sao, bây giờ khi ý thức đã quay trở lại, thì cô liền không dám
yêu anh rồi ư?
"Không phải tôi đã chết rồi sao?" Cô ngây ngốc hỏi.
Tất cả những thứ này đều là ảo giác đúng không? Nếu không người đàn ông cô
yêu say đắm, sao lại có thể ở cùng một chỗ với cô, ôm cô. . . . . .
"Em chỉ giả chết, lại càng không phải chết thật." Ôn Đại cảm thấy vừa bực
mình vừa buồn cười. Thì ra cô thật sự cho rằng bản thân mình sắp được
chúa (yêu mến) gọi về trời, cho nên mới tỏ tình với anh --
Chậc,
với tính tình của cô, chắc chắn có khả năng này, nếu không e rằng có
giết chết cô, cô cũng không dám tỏ tình với anh. Nhưng trọng điểm là,
anh đã chuẩn bị sẵn sàng muốn chấp nhận tình yêu của cô. Cho nên anh sao có thể cho phép cô lại hèn nhát lui về điểm xuất phát chứ.
Giả chết?
"Không phải chứ!" Cô hoảng sợ nhìn anh chằm chằm.
Nếu cô không chết thật, mà chỉ giả chết, vậy có nghĩa là tất cả mọi thứ,
tất cả mọi thứ ở trước mặt đều là thật, không phải là ảo giác. Như vậy,
lời tỏ tình của cô với anh, cảnh tượng anh và cô yêu đương cuồng nhiệt,
chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều là thật. . . . . .
Không!
Cô lắc đầu, điều này sao có thể là sự thật, tất cả, nhất định tất cả đều là ảo giác của cô! "Em cho rằng tôi đang nói dối lừa gạt em sao?" Ôn Đại hơi nhíu mày.
Rõ ràng cô đã quên sạch tất cả mọi chuyện. Chỉ tiếc, một chút anh cũng
không muốn để cho cô quên. Cho dù cô muốn làm một con đà điểu trốn tránh hiện thực, anh cũng sẽ đào, bới, moi, móc, kéo cô ra khỏi đống cát.
"Không, không phải. . . . . ." Cô kinh hoàng lắc mạnh đầu. Cho dù có mượn gan
trời, cô cũng không dám nghi ngờ anh sẽ nói dối lừa gạt cô, thậm chí cho dù anh thật sự nói dối lừa gạt cô đi nữa, cô cũng sẽ lẳng lặng chịu
đựng. Bởi vì --
Cô yêu anh!
"Em đó, thừa dịp bây giờ có
thể nghỉ* thì hãy nghỉ nhanh lên, nếu không đợi một lát nữa có thể em sẽ không thể nghỉ được." (*: nghỉ ngơi--để lấy lại sức lực)
Nghỉ**? (Hài lòng hiểu là được nghỉ làm 休息)
Mắt cô bỗng nhiên sáng lên, "Ôn Đại, vậy tôi sẽ về nhà ~~"
Cô ngưng bặt khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, thậm chí cả người cô đang nằm vô cùng thân mật trên người anh. Và anh cũng đang trần trụi
như cô.
Cô run sợ hít không khí, "A!"
Không, không phải chứ!
Cô sao có thể làm cái chuyện ân ân ái ái với Ôn Đại được chứ, rõ ràng đây là ảo giác. . . . . .
Cô hoảng sợ đẩy anh ra, muốn đứng nhanh lên, né tránh tất cả.
Loạn choạng đứng lên, hai chân bỗng nhiên nhũn như không còn sức lực, nơi nữ tính của cô lại càng đau đớn không dứt, cho nên cả người lại rơi bịch
một tiếng, ngoan ngoãn nằm lại trên ngực anh, không phải rất đau, nhưng
lại rất mất mặt, bởi vì bộ ngực đầy đặn kiêu ngạo của cô vì cô mà phải
chịu lực va đập rất lớn. Anh bị cô đè bẹp lên người, sẽ không may mắn
như vậy. . . . . .
"Xin, xin lỗi. . . . . ." Cô xấu hổ đỏ bừng mặ