
. . . . .
"Đủ, đủ, Ôn Đại, tôi thấy đủ rồi, cầu xin sếp thủ hạ lưu tình!" Đại loa chỉ
kém chút nữa là quỳ xuống ôm lấy đùi Ôn Đại mà khóc lóc cầu xin.
Ôn Đại quay đầu nhìn về phía Đại Ngưu, đang chú ý tới túi lớn túi nhỏ trên tay anh ta, "Đại Ngưu. . . . . ."
"Ôn Đại, tôi không bao giờ tám chuyện nữa, cầu xin sếp thủ hạ lưu tình, Ôn
Đại, tôi cầu xin sếp ~~" Đại Ngưu mỗi lần bị điểm tên, gương mặt lập tức biến thành trái khổ qua.
"Được rồi, vậy anh lập tức đem những
túi lớn trên tay đến phòng bếp đi." Ôn Đại nhíu mày, thoáng nhân từ một
chút, dù sao khi nãy anh chỉ nghe thấy Đại La đang khi dễ cô.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức trợn to hai mắt. Đặc biệt là Đại La.
"Ôn Đại, chúng tôi. . . . . ." Được như vậy, anh cũng muốn, anh cũng muốn nữa.
"Anh còn muốn nhận thêm người ủy thác sao? Nói trước, tốt nhất nên nhanh
chóng rời khỏi đây, nếu không. . . . . ." Sắc mặt Ôn Đại trầm xuống,
lạnh lùng uy hiếp.
Cái này không thể trách anh, ai bảo anh ta muốn khi dễ Hài Lòng của anh, anh làm như vậy chỉ là chút lòng thành.
"Vâng, Ôn Đại, tôi lập tức rời đi." Đại La vừa nghe thấy việc nguy hiểm này, vội vàng bỏ chạy.
"Ôn Đại, vậy tôi đem đồ đến phòng bếp trước." Đại Ngưu thấy vậy, quyết định lập tức rời khỏi hiện trường, nếu không nếu Ôn Đại thay đổi tâm ý, vậy
anh nhất định sẽ giống như Đại La, sẽ bị chôn sống.
Mắt thấy Đại
La, Đại Ngưu lần lượt rời đi, Tiểu Hoa cũng không phải kẻ ngu ngốc. Thừa dịp lửa giận của Ôn Đại chưa đốt tới người cô, vội cung kính nói: "Ôn
Đại, tôi đi lau nhà trước." Sau đó ngẩng đầu. Chỉ là trước khi lách
người, cô rất có tình nghĩa mà ra sức nháy mắt với Hài Lòng, muốn cô ấy
mau tìm lý do để rời đi.
Hài Lòng không hiểu nhìn cô, có nhìn nhưng không lại hiểu, "Tiểu Hoa, mắt cậu có phải đang giật không?"
Ôn Đại thiếu chút nữa cười thành tiếng. Trong lòng thật sự đồng cảm, Tiểu
Hoa nháy mắt mãnh liệt đến độ mắt trợn trắng, nhưng người con gái của
anh lại không hiểu ý, thậm chí căn bản không thể hiểu được tình hình,
anh không thể không buông lời nói: "Hài Lòng, đến phòng làm việc của
tôi." Nói xong, xoay người đi về phía phòng làm việc.
"Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng dĩ nhiên cung kính đi theo sau anh.
Ai ngờ, người vừa bước vào phòng làm việc, cô liền bị anh ôm eo, anh đồng
thời đóng cửa, sau đó ép cô lên cửa, chuẩn bị cúi đầu xuống --
"Khoan đã, Ôn Đại." Hài Lòng giật mình vội đưa tay lên tránh miệng anh, làm
đôi môi ẩm nóng của anh hạ xuống mu bàn tay cô, khiến cho anh cực kỳ bất mãn.
"Em đang làm cái gì vậy?" Anh nhìn chằm chằm vào mu bàn tay che chắn đôi môi đỏ tươi của cô. Cô mà dám từ chối anh?
"Ôn Đại, đây là công ty." Cô kinh hoảng nhắc nhở anh, người cũng giãy giụa
muốn đẩy anh ra, sợ bị người thứ ba nhìn thấy, như vậy không phải quan
hệ của bọn họ sẽ bị lộ sao.
"Đúng. Nhưng đây là phòng làm việc
của anh." Trừ phi có người không muốn sống, huống chi anh đã đóng cửa
lại, căn bản sẽ không ai phát hiện.
"Em biết, nhưng. . . . . ."
Cô liếc nhìn anh một cái, lập tức xấu hổ cúi đầu, "Như vậy hình như
không ổn lắm, hơn nữa. . . . . ." Làm chuyện thân mật ở phòng làm việc,
cô cứ cảm thấy là lạ.
"Hơn nữa cái gì?" Cô lại còn có lý do?
"Ôn Đại, anh quên mất anh mở Sự Vụ Sở sao?"
"Anh chưa bao giờ quên, nhưng việc anh muốn hôn em thì có liên quan gì đến chuyện này?" Anh bị khơi gợi lòng hiếu kỳ.
"Đương nhiên có liên quan. Nếu anh hôn em, bọn họ đều là cao thủ trong việc
điều tra những vụ như thế này, nhất định sẽ phát hiện chúng ta có vấn
đề. Nếu như bọn họ thật sự phát hiện chúng ta có vấn đề, vậy bọn họ sẽ
biết mối quan hệ của chúng ta. Một khi bọn họ đã biết quan hệ của chúng
ta, chúng ta sẽ không thể ở cùng với nhau được nữa, cho nên em hoàn toàn không thể để cho chuyện này xảy ra." Cô cũng không sợ chuyện này lộ ra
sẽ phải chịu tổn thương, điều cô sợ chính là không thể ở bên cạnh anh
được nữa.
Ôn Đại nhất thời á khẩu không trả lời được, thì ra là
điều cô lo lắng chính là nếu bị bọn họ phát hiện, sẽ dẫn đến kết quả
không thể ở cùng với anh được nữa.
Haizz, người con gái này, thật sự yêu anh đến mức này sao? Điều gay go là, anh lại phát hiện bản thân
mình hình như càng lúc càng thích cô. . . . . .
"Ôn Đại, xin lỗi, mong anh có thể lượng thứ cho em." Cô thật sự rất sợ, thật vất vả mới
có thể ở bên cạnh anh, cô thật sự không muốn bởi vì một nụ hôn mà phá
hủy mọi thứ trong chốc lát.
Ôn Đại thật sự không thể lượng thứ.
Nhưng vẻ mặt của cô nghiêm túc như thế, anh nhận ra mình không thể nói
ra chữ "Không", nhưng anh muốn hôn cô, lại phải nhịn đến khi tan ca,
việc này muốn anh lượng thứ như thế nào?
"Hài Lòng, thật ra em
không cần lo lắng. . . . . ." Cũng chỉ là một nụ hôn, bọn họ sẽ không
phát hiện, cho dù phát hiện, anh cũng sẽ có cách khiến cho bọn họ tin
tưởng anh và cô không có quan hệ thân mật.
"Ôn Đại, em cầu xin anh, người ta không muốn mất đi anh." Cô thật sự rất sợ.
Ôn Đại đột nhiên nghẹn lời, nhìn vẻ mặt hoang mang khiếp sợ của cô, anh
lại không thể ép buộc cô, nhưng đây cũng không phải là tính cách và tác
phong củ