
áo khoác choàng lên người cô, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Đại Lê, xoay người về phía thi thể của Hồ Quang liên tục bắn hơn mười phát súng cho đến khi trở thành một vũng máu thịt lẫn lộn, A P đi theo sau thấy vậy nôn ra tại chỗ.
Khi Trần Tiểu Dẫn khởi động xe, Đại Lê cơ bản đã tỉnh táo, “Chuyện này xử lý như thế nào?”
“Người của Hắc Ưng đường đã phái đi, lấy danh nghĩa phản bội mà ra lệnh giết chết.”
Đại Lê khẽ nhíu mày, “Đừng để liên lụy quá nhiều người, tất cả gia quyến đều buông tha.”
Trần Tiểu Dẫn trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng mở miệng: “Đã biết.”
“Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
“Em biết.”
Đại Lê dường như rất mệt mỏi, cô nhắm mắt rút người vào trong chỗ ngồi, nhỏ giọng nói: “Đi tổng đường trước, em muốn thay quần áo, không thể để cho mẹ em nhìn thấy.”
Một hồi lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nhỏ nhẹ đều đều của cô, nhưng Trần Tiểu Dẫn biết cô không ngủ, cõi lòng anh ta tan nát tràn trề đau đớn, “Lê Lê, thấy khó chịu thì khóc ra đi được không?. Coi như anh cầu xin em.”
Đại Lê nhẹ nhàng cười, bởi vì khoé miệng bị thương, cô hít một hơi thật sâu, “Em chỉ hơi mệt một chút….. Anh không phải đã báo thù thay em rồi sao…..”
Trần Tiểu Dẫn cười khổ, trong lòng đau càng thêm đau, cô em gái nhỏ kia lúc trước thích đi theo phía sau anh ta, anh ta toàn tâm toàn ý che chở cho cô em gái, bây giờ, ngay cả khóc ở trước mặt anh ta cũng không nguyện ý.
Lê Lê, từ lúc nào em đã lén lút trưởng thành, độc lập như vậy, kiên cường như vậy, đã không cần sự bảo vệ của anh, ngay cả người có thể cho em dựa vào để khóc, cũng không còn là anh rồi, từ lâu đã không phải… Tết âm lịch sắp đến, bất luận là phía bắc phía nam, người giàu người nghèo, mọi nhà đều bận rộn đón tết, tuy rằng năm tháng không ổn định, chiến loạn không ngừng, nhưng mọi người vẫn hy vọng có thể vui vẻ đón mừng năm mới, coi như là tìm kiếm một dấu hiệu tốt cho năm mới.
Phủ đại soái ở Bắc Bình, từ mười tám tháng chạp sẽ không còn yên tĩnh như trước, thống lĩnh ở các nơi đóng quân đều sẽ trở về kinh đô, đương nhiên phải đến phủ đại soái thăm viếng trước.
Phủ đại soái là một đình viện thật lớn kiểu xưa, nghe nói trước đây là phủ đệ của một vị vương gia, mùa đông ở phía bắc vốn đã lạnh lẽo, vào ban đêm, gió thổi vào khuôn mặt như là dao cắt, trong phòng khách của phủ đại soái lại vô cùng náo nhiệt, không thấy một dấu hiệu của sự lạnh giá. Hoá ra, Tiêu Hữu Thành đang ở nơi này mở tiệc chiêu đãi các vị thống lĩnh các nơi.
Những vị này đều không mang theo người nhà, một bàn toàn là đàn ông, chủ đề nói chuyện không phải quân lính thì cũng là đánh trận, qua ba ly rượu, đề tài nói chuyện tự nhiên kéo phụ nữ vào, lúc thì có người cưới thêm vợ bé, người khác thì có tình nhân bên ngoài, hoặc là thấy cô bé nhà nào vừa ý thì nghĩ biện pháp để lấy tới tay. Có một vị Nghiêm thống lĩnh dường như uống rượu hơi nhiều, lại dám lấy chuyện riêng của Tiêu Hữu Thành ra nói, “Tôi nói này, vợ bé hay tình nhân của ai, tất cả đều thua kém bạn gái của Tiêu thiếu soái, tôi đã nghe một tên tay sai nói qua, mẹ nó rất nhiều điều tốt, so với xinh đẹp còn hơn vài phần, chậc chậc chậc, thiếu soái thật có diễm phúc quá!”
Người bên cạnh sớm đã phát hiện vẻ mặt khó chịu của Tiêu Hữu Thành, âm thầm ra hiệu với vị Nghiêm thống lĩnh kia, nhưng người này thật sự uống quá nhiều làm sao có thể để ý tới, vẫn không biết chừng mực nói: “Lúc trước, bạn gái của thiếu soái ở Thượng Hải cũng rất lợi hại, là quản lý bang phái gì đó! Đàn bà mà lăn lộn trong bang phái, mẹ nó với kiến thức của ông đây còn chưa thấy bao giờ, thiếu soái, người đàn bà kia phải có sở thích đặc biệt hay không?”
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!” Không ai thấy rõ khi nào Tiêu Hữu Thành rút súng ra, chỉ thấy anh bắn loạn xạ dưới chân của vị Nghiêm thống lĩnh kia, khiến ông ta sợ đến mức phải liên tục giơ chân lên, thiếu chút nữa là không kiểm soát được tình hình, tất cả mọi người đều ngớ ra đứng tại chỗ, không dám phát ra một tiếng động nào cả, đạn trong súng của Tiêu Hữu Thành đều đã bắn hết, ngay cả khi súng trống không vẫn tiếp tục bắn ra, lúc này anh mới từ từ thu súng lại, chậm rãi nói: “Thật ngại, thời tiết hanh khô, súng nổ nhất thời. Hữu Thành thấy không được thoải mái, xin cáo lui, mời các vị tiếp tục.” Nói xong anh thực sự xoay người rời khỏi, để lại mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Trở về phòng ngủ đã là mười một giờ, đoán rằng có lẽ cô đã ngủ, anh do dự một hồi lâu, vẫn là cầm lấy điện thoại, chỉ vang lên hai tiếng liền bắt máy, “A lô?” Giọng nói của cô có phần miễn cưỡng, có lẽ đang ngủ.
“Là anh.”
“Hôm nay không phải đã gọi điện rồi à, tại sao lại gọi nữa?” Nghe được cô có phần kinh ngạc vui mừng.
“Nhớ em.”
Đại Lê không nói lời nào, dường như khẽ cười, anh cũng vô thức mà cười theo, buồn bực trong lòng đã biến mất.
“Hôm nay đã làm gì?”
“Đã nói với anh rồi.”
“Lặp lại lần nữa.”
Thế là cô lại nói lần nữa, từ sáng đến tối đã ăn gì… Rốt cục anh phát hiện giọng nói của cô không bình thường, “Tại sao giọng mũi lại nặng như vậy?”
“Bởi vì còn chưa tỉnh ngủ mà.”
“Không đúng!